Tôi đứng trong bóng tối mịt mùng, nỗi sợ hãi như thủy triều ập đến nhấn chìm tôi.
Tôi nghiến răng, dùng bàn tay run rẩy đập mạnh vào cánh cửa: "Quý Uyên!"
"Anh thả tôi ra!!"
Không có tiếng trả lời.
Điện thoại vẫn còn trong cặp, mà cặp thì ở trong lớp học.
Lúc yêu nhau, tôi đã từng kể với Quý Uyên.
Hồi nhỏ, mẹ tôi đi lấy hàng ở tỉnh khác vào ban đêm, tôi ở nhà một mình, vô tình bị khóa trong tủ quần áo.
Kết quả bà ấy gặp chút chuyện ngoài ý muốn trên đường, hai ngày sau mới về.
Tôi cứ thế ở trong tủ quần áo chật hẹp tối tăm đó, không ăn không uống, bị nhốt hai ngày.
Vì vậy, từ nhỏ đến lớn, tôi luôn rất sợ bóng tối.
Lúc đó, Quý Uyên nghe xong mà mắt đỏ hoe, ôm tôi vào lòng, hôn lên đỉnh đầu tôi, nói rằng anh ấy sẽ mãi mãi thắp sáng một ngọn đèn cho tôi.
Còn bây giờ, trong trường vắng tanh, không một ai đến cứu tôi.
Quý Uyên đương nhiên cũng sẽ không đến.
Thậm chí, chính hắn đã sai người nhốt tôi vào đây.
Tôi từ từ trượt xuống theo cánh cửa, ôm lấy đầu gối, cuộn tròn người lại trên nền đất ẩm ướt lạnh lẽo.
Bóng tối vô tận hóa thành cái miệng khổng lồ của quái vật, sắp sửa nuốt chửng tôi.
Mẹ tôi cùng với cảnh sát tìm thấy tôi trong nhà vệ sinh của tòa nhà học lúc nửa đêm.
Bà tức giận chất vấn nhà trường, nhưng câu trả lời nhận được lại là, nhân viên vệ sinh của trường không biết tôi ở trong nhà vệ sinh, hỏi vài tiếng mà không thấy ai trả lời, nên đã khóa cửa lại.
Giữa mùa đông lạnh giá, tôi bị cảm nặng, nằm mê man trên giường một tuần mới khỏi.
Mẹ tôi ngồi bên giường, hỏi tôi: "Nghiên Nghiên, học kỳ sau chúng ta học ở nhà, không đến trường nữa, được không con?"
Đó là biện pháp tốt nhất mà bà có thể nghĩ ra.
Nhà trường rõ ràng muốn bao che cho Quý Uyên, hắn ta lại chưa đủ tuổi vị thành niên, cảnh sát cũng chỉ có thể cảnh cáo miệng.
Chuyển trường nữa cũng không thể, tôi đã học lớp 12 rồi.
Mẹ tôi cũng chỉ là một người bình thường, chỉ riêng việc nuôi tôi đã phải dốc hết sức lực.
Sau khi khỏi bệnh, tôi ở nhà miệt mài học hành mấy ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Trong khoảng thời gian này, Quý Uyên gọi cho tôi rất nhiều cuộc điện thoại, cũng gửi không ít tin nhắn.
Tôi không nghe máy, cũng không đọc tin nhắn.
Chiều hôm đó, tôi phát hiện đã làm hết đề ôn tập môn Khoa học Tự nhiên ở nhà, bèn mặc áo khoác, định ra hiệu sách mua thêm.
Bên ngoài tuyết rơi dày đặc.
Tôi siết chặt khăn quàng cổ, bước xuống xe buýt, ánh mắt lướt qua con đường phía trước, bỗng khựng lại.
Là Quý Uyên.
Hắn mặc một chiếc áo khoác màu xám đậm, đang khoác tay một cô gái, đi dạo giữa trời tuyết.
Cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, mặc một chiếc áo khoác màu trắng sang trọng, để kiểu tóc xoăn bồng bềnh, nghiêng đầu, mỉm cười nói gì đó với hắn, cử chỉ thân mật.
Khi tôi nhìn rõ khuôn mặt xinh đẹp động lòng người kia qua màn tuyết, toàn thân như đông cứng lại.
Cận kề năm mới, đường phố nhộn nhịp, tiếng người huyên náo.
Nhưng tôi lại như bị ném vào biển sâu lạnh lẽo vô tận, làn sóng ký ức ập đến, nhấn chìm toàn bộ con người tôi.
Khi hoàn hồn trở lại, hai người kia đã biến mất.
Khi tôi xách một túi đề ôn tập nặng trĩu về nhà, ở đầu ngõ, tôi nhìn thấy Mạnh Thanh Hoa, đôi mắt trong veo nhìn tôi, không nói một lời.
Lần này, tôi chủ động dừng lại trước mặt anh ta, mở lời: "Tôi vừa gặp Giang Kha trên đường."
Ánh mắt anh ta run lên dữ dội.
"Giây phút đó, tôi đột nhiên hiểu ra rất nhiều chuyện."
"Ví dụ như một người tầm thường vô danh như tôi, tại sao vừa chuyển trường đến đã bị người ta chú ý, lại tại sao rõ ràng làm những chuyện tày trời, nhưng lại nói là đang giúp tôi chuộc tội—"
Tôi không nhịn được run rẩy, nở một nụ cười chua chát,
"Tôi đã chuyển trường rồi, hoàn toàn thoát khỏi cô ta, tại sao cô ta vẫn không chịu buông tha cho tôi? Chỉ bởi vì cô ta thích anh, mà anh cũng vì tương lai của mình, đã lựa chọn đứng về phía cô ta, cho nên người đáng c.h.ế.t là tôi, phải không?"
Nói đến câu cuối cùng, giọng tôi đột nhiên trở nên cao vút và sắc nhọn.
Vài người qua đường bên cạnh vội vàng cau mày tránh xa.
Trong mắt Mạnh Thanh Hoa thoáng qua một tia đau khổ, anh ta có chút lúng túng xin lỗi tôi: "Xin lỗi, A Nghiên."
"Nói miệng thì có ích gì?"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tôi thờ ơ ngắt lời anh ta, "Nếu thật sự thấy có lỗi với tôi, ít nhất đám hung thủ các người cũng phải trả giá tương xứng, mới coi như là lời xin lỗi được chứ."