" Kỳ Nguyệt!!!! ". Mỹ Anh la lên.
Cô tận mắt chứng kiến nữ ma sơ kia dùng con dao đâm xuyên qua ngực của Kỳ Nguyệt, máu chảy ròng ròng thành một mảng lớn.
Nhưng cô ấy không gục hẳn dùng sức lực cuối cùng lấy con dao nhỏ thủ sẵn bên người từ trước rạch mạnh một đường lên gương mặt của cô ta.
" Con khốn! Sao mày dám!!!...".
Nữ ma sơ thích nhất là gương mặt trẻ mãi không già này của mình nên vô cùng tức giận.
Huyết tinh tuôn ra như mưa, cô ta nổi điên đẩy mạnh Kỳ Nguyệt ra, ôm lấy gương mặt bị rạch sâu một đường dài của mình.
" Nhờ cậu...luôn phần của tớ...." Cô giao lại nhiệm vụ cho Mỹ Anh rồi trút hơi thở cuối cùng ngã gục xuống.
Mỹ Anh nhìn Mạc Hùng, đôi mắt hiện lên sự căm phẫn tột độ. Tuy nhiên, cô vẫn chọn chạy thật nhanh đến địa điểm đã được chỉ định thay phần của Kỳ Nguyệt.
Ông ta chính là người đã đẩy Kỳ Nguyệt.
Theo hướng dẫn của Dạ Mộng, cô chạy nhanh đến gốc cây ở hướng Đông và hướng Tây , đào bới đất lên. Quả nhiên có một hũ xương nhỏ được chôn ở đó, chính là xương trẻ em thêm nữa là một ít xương cá trộn lẫn.
Thời gian đã điểm, cô rải những mảnh giấy ghi tên của An Lan và An Dung đã được chuẩn bị lên, châm lửa.
Vừa lúc ngọn lửa bùng lên, nữ ma sơ cũng từ trong tòa nhà chạy tới, vệt máu của cô ta chảy dài cả đoạn đường trên tay vẫn là con dao bén nhọn đã đâm Kỳ Nguyệt.
Ngay khi cô ta lao đến toan xử Mỹ Anh thì tất cả đã muộn
Xương cốt trên người cô ta dần thoái hóa, khiến ả ngã khụy xuống, gương mặt trẻ đẹp dần lão hóa tóc bạc đi nhanh chóng.
Trúc Lộ sau khi làm xong phần mình cũng chạy từ xa đến, đồng dạng nhìn thấy một màn này.
Cô chỉ thấy mỗi Mỹ Anh, liền đoán ra được chuyện. Cô ôm Mỹ Anh vào lòng, vỗ về.
Trước mặt bà ta, An Dung từ xa đi đến, trên tay là con dao chặt xương trông rất quen mắt. Chính là con dao mà An Lan- quỷ nhân ngư kia sử dụng trong khi bị dẫn dụ đi tìm những đồng tiền vàng tượng trưng cho sinh mệnh của nó.
Không nói hai lời, An Dung trực tiếp hạ thủ lên người bà ta. Nữ ma sơ thét lên đau đớn, m.áu văng khắp nơi. Bà ta chính thức mất một bên vai.
Bà ta thống khổ gào lên, chưa kịp van xin thì An Dung đã ngồi xuống bên người bà ta, dùng con dao khác đem theo bên người thành thục cắt từng sợi gân trên chân của nữ ma sơ.
Vì xương cốt đã thoái hóa do tuổi già, mất đi sự trẻ đẹp nên bà ta chỉ có thể không làm gì được trơ mắt nhìn An Dung từng bước hành hạ mình.
" Mẹ ơi, mẹ nhớ không? Năm đó mẹ đã làm như này với chị ấy, mẹ ơi mẹ cảm thấy thế nào? Rất thích đúng không! ". An Dung vừa hỏi vừa mạnh bạo cắt một đường lên khiến bà ta gào lên như bị chọc tiết.
" Đã 23 năm rồi, mẹ ơi, tôi đã chờ ngày này ròng rã 23 năm rồi!!! Chờ ngày có thể giết bà để trả thù cho chị ấy!!! ". An Dung gào lên trước mặt bà ta.
Mỹ Anh nhìn thấy cảnh này, gương mặt cô không biểu hiện gì đặc biệt. Nữ ma sơ kia đáng chết mười lần thì tên Mạc Hùng kia cả trăm lần vẫn không đủ!
" Tại sao chứ! Tại sao lại là Kỳ Nguyệt mà không phải tôi! Tất cả là tại ông ta! Kỳ Nguyệt...Kỳ Nguyệt... ". Mỹ Anh khóc nấc lên trong vòng tay của Trúc Lộ,
Trúc Lộ im lặng, chỉ ôm cô vỗ về an ủi.
Lúc này lời gì cũng không thể lọt tai Mỹ Anh nữa.
An Dung sau khi giết được nữ ma sơ, cơ thể cô ấy như được giải phóng.
Cô quay lại dáng vẻ đúng với tuổi của mình. Tòa trại trẻ Winter cũng trở lại dáng vẻ ban đầu của nó.
Xập xệ và cũ nát.
Hình bóng của An Dung bên cạnh bất giác đã xuất hiện một bóng người, họ nắm tay nhau cùng tan biến vào hư vô.
Cả tòa nhà như mất đi sự điều khiển đổ sầm xuống, một luồn sáng cũng từ đó lộ ra. Chính là cửa thông quan.
Cậu kéo tay hắn, cả Trúc Lộ cùng Mỹ Anh cũng dần đi vào bên trong.
Họ cùng nhau chờ kết quả cuối cùng.
...****************...
*** Kết thúc một vị diện rồi! Sang vị diện tiếp theo thôi! (つ✧ω✧)つ
*** Mọi người nghĩ vị diện tiếp theo là gì?
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***