Bạn Trai Tôi Là Đại Boss Game Kinh Dị

Chương 11: Vị diện 1 : Người Giám Hộ Quái Vật



Cô ta đi ra ngoài ban công, ngó nghiêng một lúc chỉ nhìn thấy ' An Lan '. Sau khi chỉ thấy một mình ' An Lan ' đứng đó, cô ta hỏi :

" Ngoài mày ra, nãy giờ có ai không? ". Cô ta nghi ngờ

An Lan làm bộ nghĩ ngợi một lúc rồi cũng lắc đầu.

" Tốt nhất là nên như vậy, nếu mày dám nói dối nửa lời thì đừng trách! ". Cô ta nắm cằm ' An Lan ' hung ác nói,

" Giờ thì đi theo tao, tao đã chán ngấy với sự chờ đợi này rồi. "

' An Lan ' đứng đó gương mặt không biểu tình nhìn cô ta rồi lại nhìn ra ngoài ban công trống trải kia một lúc rồi mới rời đi.

......................

Ở ban công tầng bốn, cậu không khỏi thở phào, ngay khi cánh cửa ban công chợt hé thì đột nhiên ' An Lan ' đẩy cậu từ lan can xuống, may mắn cậu chụp được thanh thép gần đó nếu không nhẹ thì gãy chân gãy tay , nặng thì xuống chơi xì dách với ông bà ở dưới rồi.

Cậu không trách cô bé, vì tình huống quá khẩn cấp ngay cả cậu cũng không lường trước được.

Bình luận trên sóng livestream lại rần rần nổi lên :

[ Vãi! Cậu ta thoát được rồi kìa! ]

[ Hình như khi nhóm người chơi bọn họ tìm được quyển nhật ký thì nhân vật em gái đã quyết định giúp bọn họ thì phải ]

[ Đùa! Anh trai này là bật hack hả?! ]

[ Huhu...cậu ấy bị thương rồi, vết thương này không nhỏ đâu! ]

[ Chỉ có mình tôi thấy nữ ma sơ kia xinh đẹp sao! ]

[..........]

Tuy nhiên, vì nắm vào thanh thép cậu cũng không tránh khỏi trên bàn tay bị cắt một đường.

Đi xuống tầng dưới, nữ ma sơ đã chờ sẵn ở đó. Gương mặt trở lại như cũ, có vẻ bà ta vừa thay mặt nạ mới. Nhìn vết thương trên tay cậu, bà ta hỏi đôi mắt không giấu vẻ nghi ngờ :

" Con bị thương sao? ".

Cậu mỉm cười đáp :

" Vâng, vết thương ngoài da thôi. Sơ đừng lo lắng ". Nếu cậu không nghe thấy lúc bà ta nói chuyện với ' An Lan ' thì cậu sẽ vẫn nghĩ bà có ý tốt.

" Da con mịn thật đấy, con trai mà da mặt dưỡng tốt như vậy. " Nữ ma sơ lên tiếng khen ngợi làn da của cậu

Bà ta diễn rất tốt, nhưng sự ghen tị trong đáy mắt không tài nào giấu được. Có cảm giác chỉ cần hùa theo thì nạn nhân đêm nay sẽ chính là cậu mất.

Cậu dừng một chút rồi đáp lời :

" Không hẳn đâu ạ. Da của sơ đẹp hơn của con nhiều. " Cậu nói dối.

Thói đời ai cũng thích được khen kể cả là những lời khen nịnh bợ. Bà ta nghe vậy, đôi mắt sáng lên :

" Thật sao? Con đúng là khéo ăn nói. Đúng là thanh niên trai tráng có khác, ăn nói dễ nghe thật đấy. "

" Vậy con xin phép đi xử lý vết thương nhé. " Cậu mỉm cười đáp lại.

Đang vui vẻ vì được khen, bà ta cũng dịu đi với cậu một chút, nói :

" Được, mau đi đi. "

Cậu thuận lợi lẩn đi ra ngoài đến chỗ mà cậu và mọi người thường tụ họp.

" Chúng ta bắt đầu thôi ". Trúc Lộ và hai người kia cũng tìm được một ít kim chỉ cùng hai cây kéo.

Họ bắt tay vào cắt những chiếc áo thành mảnh, Mỹ Anh và cậu phụ trách thêu tên lên những mảnh vải kia.

" Dạ Mộng thêu đẹp thật đó ". Kỳ Nguyệt khen ngợi

" Cậu từng học thêu hả? Điêu luyện như này, chắc chắn không phải ngày một ngày hai. "

Nghe cô khen như vậy, cậu cũng gật đầu đáp :

" Ngày trước từng học qua một chút, không tới nỗi như cậu nói đâu. "

Làm xong những thứ cần làm trong mảnh giấy kia thì trời cũng đã vào trưa mọi người mới quyết định đi vào trong tòa nhà.

Bữa ăn vẫn diễn ra như bình thường, mọi người vẫn ăn uống ngon miệng chỉ riêng Mạc Hùng, sắc mặt của ông ta rất tệ, tựa như gặp phải quỷ vậy.

Suốt bữa ăn, ông ta liên tục nhìn chằm chằm vào nữ ma sơ.

" Hôm nay thức ăn không hợp khẩu vị của ngài sao? ". Nữ ma sơ mỉm cười nhìn ông ta.

Người ông ta giật nảy lên, gương mặt tái đi thấy rõ nhưng vẫn cố gắng gượng cười nở nụ cười đáp :

" Không! Thức ăn hôm nay rất ngon...tôi rất thích bữa ăn hôm nay. "

Bà nghe vậy, sắc mặt vẫn hòa hoãn như thế im lặng tiếp tục dùng bữa.

Sau khi bữa ăn kết thúc, Mạc Hùng chạy thẳng lên phòng mình tựa như bị ma đuổi vậy, thái độ gần đây cũng rất lạ.

Mọi người không quan tâm đến ông ta nữa, tụ họp lại ở phòng của Kỳ Nguyệt và Mỹ Anh để tiếp tục bàn công việc.

Đi lên tầng, Dạ Mộng thấy nữ ma sơ đang làm gì đó ở phòng của Mạc Hùng.

Bà ta từ bên trong đi ra, lấy trong áo chiếc túi thơm gần giống cái của cậu nhưng khác là nó màu xanh treo ở trước cửa phòng ông ta.

Cậu ra hiệu cho mọi người âm thầm đi xuống ra hiệu mọi người im lặng đứng đó đợi khi nữ ma sơ lên tầng năm mới lên tầng hai.

Họ cứ lén la lén lút tựa như mấy băng đảng trộm chó vậy.

Sau khi lên tầng, họ mới nhìn thấy túi thơm màu xanh được treo trước phòng Mạc Hùng.

Không để tâm nhiều, cậu và mọi người vào phòng.

Sau khi bàn bạc và phân công xong thì cậu dặn dò :

" Mọi người đêm nay nhất định phải cẩn thận, cố trụ đến sáng hôm sau. Có thể nữ ma sơ kia sẽ tự mình động thủ, mọi người cẩn thận ".

Tất cả gật đầu, tuy nhiên đêm nay không hề dễ dàng như vậy.

Quỷ nhân ngư như thường lệ, đi dạo trên hành lang nó dừng lại trước cửa phòng của Mạc Hùng hát lên :

" Ăn thịt nhân ngư, trường sinh bất lão

  Đồng vàng, đồng bạc tuổi thọ nhân ngư

  Xương cá chôn thân, bốn phương tám hướng...."

' Cốc '

' Cốc '

' Cốc '

" Đồng bạc túi xanh, đồng vàng túi đỏ! ". Quỷ nhân ngư hát lên, nó giật chiếc túi xanh được treo trước cửa phòng ông ta.

Nó lục lọi trong chiếc túi kia, sau khi có được thứ mình cần thì bản thân nó mới nhoẻn miệng cười đi đến căn phòng bên cạnh.

' Cốc '

' Cốc '

' Cốc '

Lần này là cửa phòng của Trúc Lộ, quả nhiên cũng đến lúc phòng cô bị gõ cửa. Trúc Lộ đang dỗ cô bé hai đầu ngủ, cô im lặng nhìn vào cánh cửa đang gõ.

Mãi không thấy có người đến mở, có vẻ quỷ nhân ngư tức giận rồi.

' Rầm! '

' Rầm! '

' Rầm! '

Ngay khi Trúc Lộ đang lo lắng không biết phải làm sao thì giọng nói trẻ con bên cạnh vang lên :

" Dì Lộ ơi, ai vậy ạ? ". Tiên Tiên lên tiếng, Nhã Nhã cũng theo đó mà thức.

" Chị An Lan tới ạ? ". Nhã Nhã cũng kêu lên.

Nghe thấy lời chúng, Trúc Lộ không khỏi ngẩn người. Chúng biết sự tồn tại của quỷ nhân ngư?

Ngoài cửa, quỷ nhân ngư nghe thấy tiếng trẻ con chưa ngủ nó thôi không đập cửa nữa. Chỉ đứng yên đó chờ đợi.

Cô bắt được điểm bất thường này.

" Tiên Tiên, Nhã Nhã các con nói cho dì nghe một chút về chuyện này được không? ".

Cô bé nghe dì hỏi vậy cũng thành thật trả lời :

" Đêm nào chị ấy cũng đến để thu bùa hộ mệnh của tụi con. Nhưng nếu chúng con ngủ quên mà không có người giám hộ chị ấy sẽ để đêm hôm sau mới lấy ạ. "

" Nếu đó là An Lan, vậy người sáng nay..." Cô gợi ý cho lũ trẻ.

Cô muốn biết thông tin từ chúng.

" Là An Dung đó, dì không biết tên của chị ấy ạ? ".

Quả nhiên, chúng biết cô bé đó là An Dung.

Dứt lời, cô bé chạy đến bên tủ quần áo, mở tủ lấy ra trong đó một chiếc túi vải tương tự túi của nữ ma sơ treo trước cửa phòng Mạc Hùng rồi thản nhiên chạy ra mở cửa.

Trúc Lộ hốt hoảng chạy tới chúng, cô sợ quỷ nhân ngư sẽ làm hại đứa trẻ.

Nhưng, cánh cửa mở ra. Trước mặt cô không phải quỷ nhân ngư đáng sợ mà là một cô bé giống hệt với người em tên An Dung ban sáng.

Đó chính là An Lan thật.

" Chị ơi, của chị nè ". Nhã Nhã lên tiếng rồi đưa chiếc túi nhỏ đó cho cô bé.

An Lan không nói gì, nó mỉm cười nhìn Nhã Nhã và Tiên Tiên. Ánh mắt của nó rơi trên người cô một lúc rồi mới tạm biệt hai đứa trẻ để rời đi.

Cánh cửa khép lại, dị biến không còn xảy ra nữa.

Trúc Lộ cũng may mắn được đứa trẻ mình giám hộ cứu thoát đợt này

Sáng hôm sau,

Cô đem chuyện này kể cho mọi người nghe, Mỹ Anh cùng Kỳ Nguyệt nghe được không khỏi bất ngờ.

Thì ra ' sống sót qua 7 ngày ' mà hệ thống kia nói không phải là không khả quan!

Mọi người quyết định làm theo cách của Trúc Lộ, thuận lợi sống qua mấy ngày tiếp theo.

Riêng cậu từ sau đợt đó thì mãi chẳng thấy quỷ nhân ngư đến chỗ mình lần nào, giống như phân biệt đối xử vậy.

Đến ngày thứ bảy, đã là ngày cuối cùng. Họ quyết định sẽ ở trong phòng chờ đến 12 giờ trưa để hành động.

' Cốc '

' Cốc '

' Cốc '

Đồng hồ điểm 11 giờ 30, nữ ma sơ đến phòng của Mỹ Anh và Kỳ Nguyệt. Gương mặt bà ta đã tiền tụy đi rất nhiều.

" Sơ gọi tụi con có việc gì sao? ". Kỳ Nguyệt mở cửa

" Ừ, ta có việc muốn nhờ các con, đi theo ta nào. " Bà ta mỉm cười, gương mặt xuống sắc hẳn đi.

Cô và Mỹ Anh nhìn nhau, thầm lấy con dao nhỏ thủ sẵn bên người rồi mới dám đi theo bà ta.

Bà ta dẫn cô và Mỹ Anh lên tầng năm - nơi bà ta nói không cho bọn họ đến.

Dừng lại trước cánh cửa một căn phòng, dù không nhìn thấy bên trong nhưng cô và Mỹ Anh đều cảm nhận được.

Có thứ gì đó trong căn phòng này.

Mở cửa ra, bà ta ra hiệu họ tiến vào.

Lúc này, gương mặt bà ta phát sinh dị biến. Những tấc da nhăn nheo từ từ rơi xuống, thay vào đó là một gương mặt vô cùng trẻ đẹp. Chính là thứ mà Dạ Mộng nhìn thấy khi ở tầng năm.

Bên trong căn phòng là chiếc bàn phẫu thuật và đầy đủ những dụng cụ được bày biện trên đó.

Có con dao gọt hoa quả và cả dao chặt xương.

Bà ta lấy con dao gọt hoa quả lên, đôi mắt hướng về Mỹ Anh và Kỳ Nguyệt.

" Đến đây, đến đây nào những đứa con của sơ...." Bà ta nở nụ cười man rợ hướng con dao về phía cô và Kỳ Nguyệt.

Hai người vô thức lùi lại, hốt hoảng nhận ra cánh cửa đã bị khóa từ lúc nào!

Ngay lúc nguy cấp thì....

' Rầm! '

Cánh cửa đột ngột bị một lực đạo mở ra.

Là Dạ Mộng tới. Cậu thét lên :

" Chạy mau!!! ".

Theo tiếng của cậu, Mỹ Anh và Kỳ Nguyệt không chần chừ liền chạy đi.

Dạ Mộng chạy vào phòng của nữ ma sơ nhưng cô ta không quan tâm điều đó, thứ ả quan tâm chính là gương mặt của Mỹ Anh và Kỳ Nguyệt- hai con mồi của ả đã chạy mất!

Ả gào lên giận dữ chạy nhanh đến đuổi theo họ.

Cuộc rượt đuổi xuống tầng vô cùng ác liệt, nữ ma sơ liên tục đâm những nhát dao chí mạng lên họ nhưng đều hụt vì khoảng cách cứ kéo dãn rồi co lại.

Ngay khi họ sắp thoát ra, một tình huống không ngờ tới xảy đến!

Gần đến cửa ra một bóng người từ phòng bên lao đến đẩy Kỳ Nguyệt về phía nữ ma sơ.

" Áaa! " Kỳ Nguyệt bị đẩy bất ngờ kêu lên

Nữ ma sơ phía sau mừng rỡ gào lên, cô ta thuận thế đâm một nhát vào Kỳ Nguyệt, Mỹ Anh quay lưng lại nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng này đập vào mắt.

...****************...

Tiểu kịch trường :

Dạ Mộng nghi ngờ quỷ nhân ngư ghét cậu.

Quỷ nhân ngư :" Ngươi nhìn tên ' bạn trai ' kia của ngươi có giống như hoan nghênh ta không? ".

Tên ' bạn trai ' nào đó :" Gì? Ai biết đâu

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***