" Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây vậy chứ! ". Người phụ nữ kêu lên.
" Cô bớt ồn ào đi. Từ nãy đến giờ cô là người to tiếng nhất đấy. " Trúc Lộ day trán, cô cảm thấy phiền khi đứng cạnh người phụ nữ ồn ào này liền kéo dãn khoảng cách với cô ta.
" Anh có phải là Tuấn Kiệt người chơi đứng thứ 20 trong BXH đúng không? ". Người đàn ông bụng phệ đi đến bên chàng trai.
" Mong được anh chiếu cố chuyến này! ".
Những người chơi khác nghe được, biết anh ta là người chơi cũ liền xum xoe đến gần lấy lòng.
" Để xem thái độ của các người đã, còn mấy người kia có muốn theo tôi không? ". Anh ta kiêu ngạo lên tiếng.
Cậu và Trúc Lộ đứng một bên không nói cũng chẳng rằng gì đến anh ta.
Người phụ nữ nhào đến thút thít :
" Hức!...anh trai, Nhã Kỳ này chỉ có mình anh là chỗ dựa thôi ."
Cậu nhìn thấy một màn này thầm tự nhủ phải tránh đám lâu la lục lạc này càng xa càng tốt.
Trúc Lộ đi đến bên cậu, vỗ vai :
" Lại gặp nhau rồi."
" Chị Lộ ". Cậu mỉm cười đáp lại, dù sao có cô trong tổ đội cũng giúp được rất nhiều trong việc phá giải manh mối.
Trời cũng tối dần, họ không còn cách nào khác phải đi băng qua cây cầu để đến thôn trang kia.
Sau khi tất cả đã qua được bên kia cầu, từ bên ngoài một ông lão tuổi tứ tuần gương mặt niềm nở đón tiếp bọn họ :
" Các con cuối cùng cũng về thôn rồi. "
Ông ta cười với họ. Cứ như thể họ từng sống ở đây từ trước vậy.
" Tùy vào cấp bậc khác nhau để tăng tính kích thích chính mọi người sẽ đóng vai nhân vật liên quan đến vị diện lần này. Tên của các vị vẫn sẽ được giữ nguyên, chỉ riêng vai trò là có phần khác để hòa nhập với thế giới này. "
Giọng của hệ thống phụ âm lãnh vang lên nhằm giải đáp thắc mắc cho người chơi.
Người đàn ông dẫn một đám người vào bên trong, xung quanh cổng treo vải đỏ bay phấp phới. Trong ra ngoài đều um tùm cây cối âm u.
Hình như trong thôn nhà nào đang có người cưới gả thì phải.
Ông dẫn mọi người vào bên trong căn nhà cũ kỹ, duy chỉ có chú trung niên kia và một cậu trai đeo kính được phép ở ngoài, sau khi cánh cửa đóng lại ông ta từ bên ngoài kêu lên :
" Vật tế tới rồi! Mau mau chuẩn bị cưới gả! ".
Tiếng này của ông ta làm mọi người trong phòng chấn kinh. Kể cả hai người ở ngoài cũng không khỏi hốt hoảng :
" Ông nói vật tế là sao? ". Ông chú trung niên hỏi
" Cậu nói gì vậy Mạnh Quý? Chẳng phải là cậu nhận được thư của ta nên mới mang bọn họ tới đây à?. "
" Hôm nay là bảy ngày ' cưới gả ' tân lang giấy và tân nương giấy cho Hoạn Kỳ Nương Tử và Bạch Dạ Tân Lang. Chắc cậu đi lâu quá nên không nhớ ngày, mau ở đây canh chừng đừng để chúng chạy mất. "
Lão trưởng thôn nói xong liền nhanh nhanh chóng chóng đi mất, ở nhiều căn nhà người dân cũng dần ùa ra chuẩn bị cho ' lễ cưới ' được nói đến kia.
Người bên trong căn phòng bắt đầu lo lắng, họ chính là vật tế để người dân trong làng này đem đi cho quái vật!
Nhã Kỳ không chịu đựng được, cô ta ở bên trong cánh cửa đập lớn :
" Lễ cưới cái quái gì chứ! Mau thả tôi ra! Mau thả tôi ra! ".
" Tại sao tên kia lại được ở ngoài mà chúng tôi lại bị nhốt làm vật tế chứ!? Đúng là không công bằng! ".
" Đám người kia, nếu các người không bảo hộ tôi ra khỏi đây tôi sẽ không tha cho các người đâ------Á! ".
Cô ta bị một lực đánh ngã khụy xuống đất.
Là Trúc Lộ không chịu được liền đi tới cho cô ả một bạt tai.
" Cô dám đánh tôi! Có biết tôi là ai không hả! ".
Ả tức giận đứng lên toan đánh lại Trúc Lộ nhưng bị cô cho một phát tát nữa vào mặt
' Chát! '.
" Cô dám!----- "
" Cô là thứ gì mà tôi không dám đánh? Là con của Tổng thống chắc? ". Trúc Lộ lên tiếng.
" Thứ nhất, đây không phải là nhà cô mà cô có quyền hô to gọi nhỏ ở đây ra lệnh cho chúng tôi. "
" Thứ hai, đây là trò chơi mỗi người phải tự mình tìm ra manh mối để sống sót, nếu không có bản lĩnh để tranh đoạt mạng sống từ tay quái vật thì tự cô ở đây chịu chết đi! ".
Ả bị khí thế bức người này của Trúc Lộ làm cho rụt người không dám ho he tiếng nào nữa liền òa lên khóc lớn chạy vào bên trong căn phòng kia.
" Để tôi đi an ủi cô ấy ". Tuấn Kiệt lên tiếng.
Nói rồi anh ta đi vào bên trong với ả.
Trúc Lộ không nói gì, chỉ im lặng nhìn anh ta đi vào căn phòng rồi đi đến bên Dạ Mộng.
" Chị ơi chị tên gì vậy ạ? Lúc nãy chị ngầu quá! ". Một cô gái nhỏ đeo kính reo lên nhìn cô.
" Em là Thương Nhan, là người chơi qua màn đầu tiên đến đây. Mong chị chiếu cố ạ! ".
" Cái người kia là Nhã Kỳ, cô ta thật ra là người chơi cũ, nhờ vào việc ăn bám đồng đội mưu hèn kế bẩn mới đến được màn này. Chị ta lúc nào cũng giả vờ như mình là người chơi mới để lấy thương hại. Mọi người đừng để bị chị ta lừa nhé! "
Nghe Thương Nhan nói vậy, Trúc Lộ cùng cậu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Ở trong căn nhà này có rất nhiều phòng, được chia thành hai bên cho nam và nữ.
Giống như một căn hộ sống chung cho 10 người vậy, có một phòng bếp, hai phòng tắm, phòng vệ sinh và sân sau.
Phía sau căn nhà là một rừng cây nhỏ.
Người trong làng không sợ người chơi sẽ thoát ra bằng đường này sao?
Cậu nhìn vào đó, suy nghĩ.
Để thử nghiệm cho suy nghĩ của mình, cậu liền đi đến phòng bếp mở tủ lạnh ra. Bên trong có một ít trái cây, chúng đều đã hỏng và bị thối thấy rõ, thịt nguội đã bị mốc và một số thứ khác.
Cậu lấy miếng thịt đó đến ném vào bên trong khu rừng kia.
Chưa đầy một phút, tiếng sột soạt xấu xé vang lên. Từ trong rừng cây, một đôi mắt sáng quắc lộ ra nhìn cậu.
Thì ra là thứ này.
...****************...
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***