Bạn Trai Tôi Là Đại Boss Game Kinh Dị

Chương 18: Vị diện 2 : Áo Cưới Giấy



Bình luận trên livestream :

[ Cậu trai này đúng là ' chúa tể xui xẻo ' mà. ]

[ Là Dạ Mộng? Cái người bị quỷ nhân ngư gõ cửa đầu tiên ở vị diện trước vậy mà thành công tránh được một kiếp ấy hả?! ]

[ Lầu trên nhầm không? Anh ấy đỉnh vậy sao? ]

[ Tôi thấy là cậu ta có quan hệ hơi bị ' mờ ám ' với Đại Boss à nha~ ]

...----------------...

Nàng ta đưa tay về phía trước , ra hiệu cho cậu nắm lấy tay mình, nữ tử hoa lệ nhìn cậu bằng đôi mắt tràn ngập vẻ chiến thắng.

Ngay khi kế hoạch bắt cóc ' tân lang ' sắp thành công thì một tia ớn lạnh chạy dọc sống lưng nàng ta. Có một luồn áp lực rất lớn ở gần đây.

Chính làm cảm giác bị áp chế của cấp bậc cao hơn!

Xung quanh dần phát sinh dị biến, ngoài khung cửa sổ vỡ nát tử điệp* từ bên ngoài tiến vào, những cánh bướm huyền ảo vờn quanh nhiều dần.

Chúng tụ lại xung quanh cậu, số khác bay đến chỗ nữ tử kia.

" Không...! Tránh ra! Tránh xa ta ra...! ". Nàng ta gào lên, gương mặt hoảng sợ liên tục tránh né những cánh bướm bay tới mình.

' Phựt '

Sợi dây vô hình điều khiển cậu đứt lìa, nữ quỷ bị đàn tử điệp bao vây. Nàng ta sợ hãi, từ đường cửa sổ chạy vụt ra ngoài tránh khỏi sự đuổi bắt của chúng.

---------------[ Tên : Tử Điệp]

---------------[Cấp bậc : A ( hồng y lệ quỷ ) ]

----------[ Tên : Tử điệp]

----------[Cấp bậc : B ( lệ quỷ ) ]

...----------------...

Cậu nhìn vào bảng thông tin được đưa ra trước mặt, lòng vừa trải qua một đợt sóng lại thêm một đợt giông nữa tới.

Đối tượng tiếp theo chúng nhắm tới là cậu!

Đàn bướm này, thế mà mỗi con lại là từ D cấp trở lên.

Những con lớp chính là bậc A cấp còn những con nhỏ là từ B cấp trở xuống, màu sắc càng đậm chứng tỏ cấp bậc càng cao.

Bảo sao có thể đuổi được quỷ tân nương dễ dàng như vậy.

Chúng bay đến, trông có vẻ không tính làm hại cậu. Một con cấp B trong số chúng bay đến bên vai cậu đậu trên đó, những vết cào trên vai do quỷ tân nương gây nên dần lành lại.

"?". Trong đầu cậu đang rất nhiều câu hỏi nhưng không biết nên nói với ai.

Chúng từ đâu đến? Tại sao lại giúp cậu chứ.

Vết thương cậu đã dần khỏi hẳn, có lẽ đã hoàn tất công việc của mình, đàn tử điệp lặng lẽ bay ra khỏi phòng cậu. Mọi thứ lại trở về sự tĩnh mịch như ban đầu, duy chỉ có chiếc cửa sổ là không thể lành lại.

Nhận thấy không còn gì đáng lo ngại nữa, cậu cũng nằm lên giường tranh thủ chợp mắt để lấy sức cho ngày mai.

Bên ngoài cửa sổ, bóng dáng một người nam nhân đứng đó nhìn thấy tất cả những chuyện vừa xảy ra trong đêm nay.

Sáng hôm sau,

Sau khi làm xong công tác chăm sóc bản thân thì cậu dần đi xuống phòng khách cùng mọi người thảo luận.

Ngay khi vừa thấy cậu, Tuấn Kiệt là người lên tiếng trước, giọng điệu có phần mỉa mai :

" Vẫn còn sống à? May mắn phết nhỉ ".

Nghe anh ta nói vậy, Trúc Lộ nâng tách trà lên uống một ngụm, nói :

" Có ai dạy cho cậu phép lịch sự không? ".

" Cô! ". Anh ta bị cô châm chọc, tức không nói được lời.

" Cảm ơn cậu đã gọi tôi một tiếng cô, nhưng tôi còn trẻ. " Trúc Lộ hướng mắt về phía cậu ta.

Tuấn Kiệt bị cô nói, thẹn quá hóa giận bỏ ra ngoài.

Cậu lặng lẽ ngồi xuống ghế, lúc này Thương Nhan mới hỏi :

" Đêm qua phòng anh có chuyện gì sao? ".

" Ừm, có va chạm với một số thứ ". Không nói cũng biết ' thứ ' mà cậu nói kia là gì.

Cậu kể lại chuyện xảy ra đêm qua cho mọi người nghe. Sau khi biết được một số thông tin về câu chuyện của cậu, Mạnh Quý lên tiếng :

" Trong thời gian mọi người bị nhốt, tôi cũng biết được một số manh mối. "

Theo lời ông kể thì ngôi làng này vẫn còn rất nhiều hủ tục quái dị, cổ hủ tồn tại đến ngày nay, trong số đó phải nói đến là tục ' minh hôn '.

Đại khái là năm xưa vì muốn mưa thuận gió hòa, thôn trang êm ấm thì đã góp tiền thống nhất cho trưởng thôn mời một vị cao tăng đến.

Vị cao tăng kia bảo nếu chỉ làm phép bình thường thì không thể giữ được lâu nên nói với làng rằng phải đem một người nam trẻ tuổi tới làm hầu cận cho thần để mang đến may mắn cho dân làng.

Người nam chính là người bị hiến tế, vì sự kiện đã rất lâu về trước nên cũng chẳng ai biết hắn là ai thậm chí là tên gì, sau khi bị cưỡng chế đem đến làm ' hầu cận ' cho thần, thời gian đầu đem đến rất nhiều suôn sẻ cũng như tin vui đến làng, sau mấy năm nơi đó đã phát sinh dị biến.

Tượng thần thờ ở trước đền trong đêm đột ngột vỡ vụn, họ nghĩ rằng thần linh tức giận giáng họa xuống thôn trang nên đã cầu cứu vị cao tăng.

Ông ta đưa ra đề nghị dân làng hiến tế thêm một người nữ nữa để trấn áp, sau đó lệnh thôn dân phải làm thủ tục ' cưới gả ' cho hai người nam và nữ kia vào rằm tháng bảy hằng năm để xoa dịu cơn giận dữ của họ cũng như vị thần kia.

Từ đó, thôn trang ở đây đặt cho người nam là ' Bạch Dạ Tân Lang ' còn người nữ là ' Hoạn Kỳ Nương Tử ' và thờ cúng họ hằng năm bằng nghi lễ kỳ quái này.

Sau khi nghe xong câu chuyện, Thiên Trường lên tiếng :

" Thôn trang này đúng là mê tín dị đoan a ! "

" Đúng vậy, làm gì có chuyện vớ vẩn như hiến tế người để cầu ấm no chứ. " Thương Nhan đồng tình.

" Hiện tại cánh cổng duy nhất rời khỏi nơi này đã bị người dân của thôn trang này niêm phong lại, chúng ta phải tìm cách hoàn thành nhiệm vụ để thoát khỏi đây. " Mạnh Quý nói, là một người chơi có kinh nghiệm ông biết hiện giờ chúng ta cần làm gì.

" Khu rừng phía sau ngôi nhà này có một con ngạ quỷ* C cấp, nếu chúng ta hạ được nó thì sao? ". Cậu đưa ra đề nghị.

Nghe đến đây, mọi người liền lên kế hoạch để ' hạ sát ' thứ cản đường được nhắc tới kia.

Thương Nhan đề nghị :

" Nếu đã là ngạ quỷ thì chúng ta có thể lập một nghi thức để dụ nó ra rồi ngay lập tức diệt khẩu nó. "

" Ý tưởng của cô bé này không tệ, tuy nhiên làm một nghi lễ chắc chắn không tránh khỏi rầm rộ, người dân trong thôn này sẽ phát giác ra chúng ta sẽ bị phát hiện ngay ". Mạnh Quý nói,

" Vậy chúng ta phải làm sao đây..." Thương Nhan nhỏ giọng.

Trong đầu Trúc Lộ lóe lên một suy nghĩ, cô lên tiếng :

" Nếu chúng ta chia làm hai nhóm thì sao? Một nhóm sẽ giữ chân gã đại sư, còn lại sẽ thực hiện nghi lễ để diệt trừ con ngạ quỷ kia. "

" Ý kiến hay! ". Thiên trường vỗ ' bốp ' một cái tán thành.

Thế rồi cả nhóm người quyết định nghe theo cách của cô, họ chia nhau làm hai nhóm.

Trúc Lộ, Thiên Trường sẽ giữ chân đại sư và người trong làng.

Còn lại Thương Nhan, Dạ Mộng và Mạnh Quý sẽ chuẩn bị nghi thức diệt quỷ.

Hiện tại người trong thôn đã cho phép những người chơi đi xung quanh làng, tuy nhiên họ vẫn đưa mắt canh chừng bọn họ ở mọi lúc mọi nơi.

Chỉ cần một cử động nhỏ của họ cũng bị người trong thôn báo cáo cho Đại sư.

Trúc Lộ quyết định tiến tới bắt chuyện với một lão bà trong làng, bà ta cũng đã độ 70 tuổi tóc bạc phơ đang ngồi trước nhà hì hục may cái gì đó.

Vừa thấy cô, bà lão đã đứng dậy vui mừng nói :

" Mạn Mạn về rồi đấy à, sao không báo cho ngoại biết? Vào đây, con đi đường chắc đã mệt rồi. Người trong thôn cũng thật là, chẳng báo cho ta biết gì cả. "

Trong đầu cô đầy dấu chấm hỏi. Mạn Mạn? Người đó là ai?

Bà kéo tay cô vào. Có vẻ ngoài bà ra, trong nhà không còn ai nữa.

Người già neo đơn ở một mình như vậy, chắc hẳn rất cô đơn.

Cô ngó nghiêng một vòng quanh nhà, trên tủ là một bức ảnh chụp người bà và một cô gái trẻ tầm tuổi đôi mươi, có lẽ là cô gái tên ' Mạn Mạn ' mà bà lão gọi.

Bà kéo cô ngồi xuống phản, bản thân lấy món đồ đang làm dở dang kia đến ngồi bên cô, vui vẻ nói :

" Sớm biết hôm nay con về, ngoại đã làm xong cho con chiếc khăn này. " Bà trìu mến đưa chiếc khăn quàng cổ cho cô.

Chiếc khăn màu đỏ vô cùng bắt mắt được đan rất tỉ mỉ thể hiện được bà đã đặt bao nhiêu tình cảm cho đứa cháu gái này.

Cô im lặng một lúc, rồi vẫn mỉm cười đáp :

" Con cảm ơn ngoại, ngoại tốt với con quá. Con nhất định..sẽ giữ nó thật cẩn thận ".

" Haha.. con thích như vậy là thân già này vui rồi. " Bà cười nghe thật hiền,

" Thật may mắn con đã chọn đi làm xa xứ để tránh khỏi nơi này, nếu không ta cũng chẳng biết bao giờ mới gặp lại con nữa. "

Bà lão bắt đầu nói những lời khó hiểu.

" Đúng rồi, người trong làng nói 7 năm trước cái gì mà con đã đi làm hầu cận cho thần linh, ta không thể tìm con nữa. Đúng là lũ vớ vẩn! ..."

" Rõ ràng con vẫn ở đây mà. Con còn về nhà để thăm người bà này cơ mà."

Những câu này của bà khiến cô phải im lặng một lúc lâu.

Chuyện không đơn giản như cô tưởng.

...****************...

(*) Ngạ quỷ : hay gọi dễ hiểu là quỷ chết đói người ta gọi như vậy bởi hình dạng của nó là một cơ thể gầy trơ xương vì đói , chiếc cổ của nó nhỏ như cái que nên khi ăn, thức ăn không thể nhanh chóng đi xuống bụng xoa dịu cơn đói nên nó ăn mãi ăn mãi vẫn không thấy no, cũng chẳng thấy đủ dù có ăn nhiều đến bao nhiêu thì nó vẫn trong tình trạng đói khát.

***Nên cho Dạ Mộng nhà chúng ta làm tân nương hay tân lang nhỉ? ( `_ゝ´)

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***