Bà cứ nói mãi như vậy, một lúc sau từ bên ngoài có tiếng huyên náo.
" Trả con cho tôi! Trả con cho tôi..! A Niên của tôi...A Niên của tôi! ".
Cô ngay lập tức chạy ra theo sau là bà lão cũng đi tới.
Giữa đường là một phụ nữ trung niên quần áo lấm lem chật vật lao đến lão trưởng thôn nhưng bị hai người trai tráng ngăn cản, người thiếu phụ kêu lên :
" Trả A Niên cho tôi! Lão già chết tiệt, đại sư chết tiệt mau trả con cho tôi! ".
" Bà đừng có ở đây gào ầm lên! Đúng là chẳng ra thể thống gì cả, con trai bà được Hoạn Kỳ Nương Tử để mắt chính là phước tám đời nhà bà! Còn không biết hưởng còn dám trách móc đại sư! ". Ông ta quát
" Ông đừng hòng lừa gạt tôi! Để mắt gì chứ, phước phần quái gì! Chính tận mắt tôi thấy ông đem con tôi bỏ vào quan tài, nó bị bốn người giữ chặt cưỡng chế nhốt vào bên trong! ".
" Ông đưa nó đi đâu rồi! Đưa con tôi đi đâu rồi! Mau trả thằng bé cho tôi! ". Người phụ nữ gào lên.
" Mau đưa Hạo Niên ra đây! Để nó giải thích với người đàn bà này! Đúng là rắc rối mà. " Ông ta day trán.
Hai người đàn ông bên cạnh lão đi đâu đó, một lúc sau mang đến một người con trai độ hai mươi tuổi, trông rất trẻ.
' Cậu ta có vấn đề '
Cô thầm nghĩ, tiếp tục quan sát nhất cử nhất động của người thanh niên kia.
Người thanh niên vừa tới, người phụ nữ đã lao đến ôm lấy cậu ta.
" A Niên! A Niên! Con có sao không!? Đám người đó ức hiếp con đúng không?! ".
Người thanh niên đẩy nhẹ bà ra, cử chỉ cứng nhắc như một con rối đôi mắt vô hồn nhìn bà nói :
" Mẹ, con không sao. Nương tử đối với con rất tốt, nàng nói sẽ cho con về thăm mẹ nếu con làm tròn bổn phận của một ' tân lang ', mẹ đừng lo ".
" Yên tâm đi, con trai bà ban hôn với nương tử, hầu hạ nương tử tốt thì vẫn sẽ trở về với bà thôi. " Lão trưởng thôn đến bên người thiếu phụ, vỗ vai bà ta.
" Được rồi, A Niên mau về lại miếu Hoạn Kỳ đi, đừng để tân nương đợi lâu. "
Chàng thanh niên gật đầu, tức thì hai người đàn ông mang anh ta tới khi nãy liền đưa anh ta đi.
Chuyện được giải quyết, người dân trong thôn cũng không ở đây làm gì nữa ai về nhà nấy như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Bà cụ đứng bên cạnh, chẳng nói chẳng rằng gì.
" Ngoại biết chuyện gì xảy ra không ạ? ". Trúc Lộ hỏi dò
Nghe cô hỏi, như thoáng nhớ ra điều gì bà lục đục vào trong nhà giở lịch treo tường ra.
Cô thoáng thấy nét hoảng hốt trong đôi mắt già nua của bà, như thể vừa thấy cái gì đó rất đáng sợ. Bà bắt đầu lẩm bẩm :
" Ngày 13...ngày 13...tại sao lại là vào lúc này chứ.."
Bà quay lại nói với cô :
" Cháu ngoan, ta nghĩ con nên trở về thành phố trước đêm nay đi, đừng ở nơi này nữa . "
Cô ngạc nhiên, đáp lại :
" Tại sao vậy ạ..? Có chuyện gì sao bà? ".
" Mau đi! Đi đi! Đừng ở lại nơi này nữa! Mau đi đi trước khi đêm nay tới! ". Bà dùng sức đẩy cô ra khỏi nhà, đóng sầm cửa lại.
Trúc Lộ bị một loạt thao tác này của bà làm cho sững người, có chuyện gì xảy ra vậy?
Tại sao bà cụ lại đột ngột đuổi ' cháu gái ' mình về thành phố trước đêm nay đến chứ?
Cô rời khỏi nhà bà cụ, trong đầu đầy những nghi vấn không có giải đáp.
Lúc này, ở phía của cậu và những người còn lại.
Nhìn vào thứ đang bị giam vào vòng bắt quỷ, nó thi thoảng lại lao đến toan thoát khỏi vòng nhưng bị ngăn lại liền khó chịu nghiến răng nhìn chòng chọc vào những kẻ đã bày ra ' trận địa ' này.
" Con ngạ quỷ này chắc là chết rất oan uổng..." Thương Nhan bị nét mặt nó dọa sợ núp phía sau
Vòng bắt quỷ này chính là vật phẩm B cấp mà Thiên Trường, theo lời cậu ta thì nó được mua ở một sạp bán linh dị vật phẩm ở Tân Phục Thành với mức giá đắt cắt cổ.
Cậu nhìn chằm chằm vào thứ đang vùng vẫy trước mặt không nói gì. Mạnh Quý đang xem tư liệu làm sao để ' xử ' được thứ chắn đường này.
Thương Nhan ở phía sau đưa ra ý kiến :
" Sao chúng ta không tìm cách giải thoát nó, như vậy...sẽ tốt cho nó hơn rồi..."
" Thay vì giết nó, sao chúng ta không giúp nó siêu thoát nhỉ? ".
Thương Nhan chỉ vào trong sách nói tiếp :
" Vừa hay ở đây cũng có cách siêu thoát cho nó. Hay chúng ta làm cách này đi! ".
Cậu im lặng không nói gì nhìn vào hai người. Có gì đó không ổn ở nơi này.
" Cậu có ý kiến gì không, Dạ Mộng? ". Mạnh Quý nói
" Cháu cảm thấy vẫn là nên giết nó đi. " Cậu lên tiếng.
Thương Nhan nghe cậu nói như vậy, cô nàng giãy nảy :
" Sao anh có thể ác độc như vậy! Dù sao trước khi chết nó cũng là người, nếu như giết nó chẳng phải quá tàn nhẫn sao? ".
" Nhưng nó đã chết ở đây 3 năm, thời gian không phải ngắn ngủi gì. " Cậu trả lời
" Ngạ quỷ này chết ở trong thôn, nếu để ý kỹ thì không chỉ nơi này mà xung quanh đây vẫn còn có một số vết tích của nó. "
" Thế mà nó chỉ ở đây như ' canh gác ' cửa sau của ngôi nhà này. Cô không thấy đáng ngờ sao? ".
" Cô cũng suy nghĩ quá ngây thơ rồi. "
" Anh!..." Lời cô nàng bị nghẹn trong cổ họng, không cách nào phản bác được.
" Ta cũng cảm thấy ý của Dạ Mộng hợp lý. Chúng ta vẫn là nên giết nó để tìm lối thoát thì hơn . "
" Chú Mạnh...lẽ nào chú cũng...". Thương Nhan nhìn vào ông gương mặt nhăn nhó.
" Tình cảnh như vậy vẫn là nên làm thế thôi. Ta không còn cách nào khác ". Mạnh Quý không nhìn vào cô, nói
Thương Nhan bị phản đối trong lòng vô cùng tức giận.
Thấy Thiên Trường vừa hay từ đằng xa đi đến, cô liền nói :
" Nếu đã không theo ý của tôi, thì các người tự đi giải quyết nó đi! ".
Thương Nhan chạy về phía của chiếc vòng bắt quỷ lấy dao cứa vào ngón tay, dùng máu của mình viết thứ gì đó.
Mạnh Quý nhận thấy cô ta định làm gì liền chạy nhanh tới ngăn cản :
" Này! Cô bị điên à!!
Nhưng không kịp, ngay khi cô ta viết xong chùm sáng hiện lên con ngạ quỷ bị nhốt trong chiếc lồng kia liền được thả ra ngoài.
Nó gào lên cào cô ta một nhát.
Thiên Trường từ xa thấy chạy ngay đến, đỡ lấy cô ta.
Thương Nhan bật khóc :
" Hức...hức! Thiên Trường...tớ sợ quá...".
" Suýt chút nữa...bọn họ đã đem tớ hiến tế cho ngạ quỷ rồi...tớ ra sức phải kháng...này cậu nhìn đi..."
Cô ta đưa ra vết cào của con ngạ quỷ kia cho Thiên Trường xem.
" Này! Đừng có ngậm máu phun người! ". Mạnh Quý lên tiếng.
" Hai người đi ức hiếp một cô gái nhỏ, vậy có đáng mặt đàn ông không?! ". Thiên Trường quát.
" Chính cô ta thả nó ra, bị nó cào trúng. Vậy mà cậu đi tin lời cô ta đổ oan cho hai người chúng tôi? ". Dạ Mộng nói.
Thiên Trường nhìn hai người, lại nhìn người mình thầm thích đang nằm trong lòng, đôi mắt rớm lệ liền quả quyết :
" Thương Nhan chân yếu tay mềm như vậy làm sao có thể thả ngạ quỷ ra chứ, các người đang nói dối. "
Nghe Thiên Trường nói vậy, cậu và Mạnh Quý nhìn nhau. Điều muốn nói nhưng có lẽ đã nói cả rồi.
Đúng là não yêu đương mà.
...****************...
***Chương sau hứa hẹn đầy kịch tính
*** Tôi trở lại rồi này, xin lỗi vì đã vắng bóng một thời gian mong mọi người vẫn sẽ ủng hộ tác phẩm này của tôi.(︶︹︺)
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***