Bạn Trai Tôi Là Đại Boss Game Kinh Dị

Chương 6: Vị diện 1 : Người Giám Hộ Quái Vật



" Hức! Hức!..."

" Đừng khóc nữa, cô khóc từ nãy tới giờ rồi đấy ". , Trúc Lộ nhắc nhở, cô đang đeo khẩu trang cùng Kỳ Nguyệt xem xét hiện trường ,không nhịn được nhăn mặt.

An Mỹ nghe như vậy, không chỉ không nín thậm chí còn khóc nức nở hơn. Bình luận trên sóng livestream bắt đầu lên :

[ Nếu tôi không xem live tối qua, tôi còn tưởng là cô ta khóc thật ]

[ Chẳng biết là khóc cho ai xem, nếu thương tâm như vậy sao hôm qua không cản tên kia mở cửa đi?. ]

[ Tôi vẫn không chấp nhận nổi việc cô ta nhét khăn vào miệng của đứa trẻ chỉ để cho nó im lặng! ]

......................

Cậu đi xuống, vừa hay thấy được một màn này. An Mỹ kia vừa thấy cậu nước mắt liền rơi ra nhiều hơn, cô ta chạy vụt tới toan ôm lấy cậu khóc :

" A Mộng! Đáng sợ quá! Tôi..."

Cô ta chưa kịp nói dứt câu, một dải hồng lăng quen thuộc của ai đó liền cản cô ta lại, thuận tay đẩy cô ta ngã xuống vũng máu gần đó.

" Aaaa!!! ". Cô ta thét lên kinh hãi.

" Không giúp được gì thì cút vào trong! Đừng có cản trở chúng tôi, cô nghĩ đây là show giải trí à!? ". Kỳ Nguyệt kêu lên, cô nhịn từ nãy tới giờ quá đủ rồi.

Đã không làm được gì còn cản trở người khác tìm manh mối, nếu dùng cách này để chọc tức cô thì cô ta thành công rồi đấy!

Vì mùi máu trên người quá mức kinh khủng, cuối cùng cô ta cũng im miệng đi đến phòng vệ sinh để tẩy rửa. Cô ta đi ngang qua cậu, lúc này An Mỹ mới được chứng kiến chân dung của người được cậu dắt phía sau.

Cậu biết cô ta đang nhìn bạn trai cậu, vì mùi máu trên người cô ta quá nồng nên cậu lên tiếng nhắc nhở :

" Chị An Mỹ mau đi rửa một chút đi, để những đứa trẻ thấy cô như này chúng sẽ khóc mất ".

Bị nhắc nhở như vậy, thẹn quá hóa giận cô ta đẩy mạnh cậu một cái dậm chân đi vào phòng vệ sinh.

" Anh vào cùng lũ trẻ nhé? Em đi xem manh mối một chút ". Cậu nhẹ giọng

Hắn nhìn cậu, gương mặt trông rất không tự nguyện quay sang lũ nhóc. Cậu thấy vậy không khỏi phì cười, dỗ dành hắn :

" Một lúc nữa em ra chơi với anh nhé? Được không? Ngoan một chút ".

Được cậu nhẹ giọng dỗ dành như vậy, hắn cũng mềm lòng phần nào đi vào khu giải trí cùng lũ trẻ.

Lúc này, lũ trẻ nhìn thấy hắn liền nhao nhao bám lấy. Một trong mấy đứa nhóc đưa cho hắn một chiếc hộp nhung, bên trong là những quân cờ. Tuy nhiên, hình thù của chúng rất kỳ lạ.

" Anh Bạch! Chúng em làm xong thứ anh cần rồi! ". Cô bé trong hai chị em song sinh lên tiếng,

Bên ngoài, cậu và hai người là Trúc Lộ và Kỳ Nguyệt đang quan sát xung quanh thi thể.

" Thời gian tử vong là năm tiếng trước, tức ba giờ sáng nay ". Trúc Lộ lên tiếng

" Chị Lộ giỏi thật đó, chị biết cả giải phẫu ạ? ". Kỳ Nguyệt thốt lên

Trúc Lộ nghe vậy, mỉm cười đáp :

" Trước khi kinh doanh, có một thời gian chị là pháp y ".

Cậu và Kỳ Nguyệt ' ồ ' lên ngạc nhiên. Trúc Lộ thực sự rất giỏi.

" Mỹ Anh đâu rồi? ". Cậu hỏi Kỳ Nguyệt

" Cô ấy sợ máu, vào trong chơi với lũ trẻ rồi. Bọn trẻ có vẻ rất thích Mỹ Anh, để chúng chơi với cậu ấy có thể sẽ kiếm được một ít thông tin ngoài ý muốn ". Cô đáp, có vẻ Kỳ Nguyệt rất quan tâm đến cô bạn này.

Sau khi khám nghiệm tử thi xong, họ rửa sạch vết máu dính trên người rồi cùng trở vào phòng với lũ trẻ.

An Mỹ cùng Mạc Hùng đang ngồi sofa thưởng trà, bộ rất nhàn nhã, thấy họ vào liền niềm nở như khách quý đến nhà :

" Yo! Ba người vào rồi hả? Có manh mối gì quan trọng không? ". Ông ta xoa tay.

" Mắc mớ gì chúng tôi phải đưa manh mối ra cho các người? ". Kỳ Nguyệt lên tiếng,

" Đều là người chơi với nhau, phải đoàn kết để sống sót chứ? Chưa nghe câu ' đoàn kết là sức mạnh ' à? ". An Mỹ nghênh mặt nói

" Đúng đấy! Đàn bà con gái phải ngoan ngoãn một chút, giao manh mối các người tìm được ra đây. "

Mạc Hùng hùa theo.

" Tôi vẫn chưa quên trước khi chết căn phòng đầu tiên mà Thẩm Ninh gõ cửa là phòng của chú đâu, chú Mạc. " Trúc Lộ mỉa mai, cô chán ghét nhất là loại đàn ông tham sống sợ chết không coi ai ra gì này.

Ông ta nghe Trúc Lộ nói vậy thì cứng miệng, tính nói gì đó nhưng lời chẳng thốt ra được

Thái độ của An Mỹ cùng Mạc Hùng làm Kỳ Nguyệt đứng một bên nghe không khỏi sôi máu, cô lao đến tính cho An Mỹ một tát vỡ ảnh đại diện thì Mỹ Anh đã ngăn lại.

" Dừng lại Kỳ Nguyệt! Không được đánh nhau! ". Mỹ Anh can cô lại.

" Bỏ ra Mỹ Anh! Mình phải đánh méo mặt cô ta mới hả dạ! ".

Thấy Kỳ Nguyệt định sấn tới mình, cô ta sợ hãi núp sau lưng ông chú trung niên.

Một lúc lâu sau, nữ ma sơ từ ngoài hành lang bước vào, nụ cười vẫn niềm nở như ngày đầu :

" Chào buổi sáng các vị, đêm qua mọi người ngủ ngon không? ".

Tất cả mọi người không ai nói gì, thử hỏi ai có thể ngủ ngon trong đêm kinh hoàng đó ( trừ Dạ Mộng ) chứ.

Hướng mắt qua nhìn cậu, gương mặt bà thoáng qua tia ngạc nhiên rồi biến mất. Hắn nhìn thấy điều đó

Hắn ngồi trong góc, lẳng lặng nhìn nữ ma sơ kia. Bị nhìn chằm chằm như vậy, bà ta cũng mất tự nhiên nói :

" Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra vào đêm qua, nhưng thực xin lỗi để các vị thấy cảnh tượng đáng buồn này. Tôi sẽ cho An Lan dọn dẹp chúng ngay. "

Nói rồi, bà ra hiện cho cô bé tóc vàng đứng cạnh mình, như đã quá quen thuộc với công việc này, cô bé ra ngoài lấy dụng cụ để lau dọn hiện trường.

Khi cô bé đi ngang qua, mùi tanh trên người nó đã vơi đi không ít, thậm chí nếu như không tinh ý sẽ không ngửi ra.

Nó thầm lặng dọn dẹp cảnh tượng kinh hãi kia, như thể nó đã làm điều này quá nhiều lần.

Nhặt từng bộ phận cơ thể bỏ vào trong bao tải, gương mặt nó vô thức nhìn về một hướng như quan sát thứ gì đó rồi lặng lẽ cúi đầu.

Hành động rất đáng ngờ.

Sau khi thu dọn xong, cô bé lôi chiếc bao tải kia đi lên tầng, cậu cũng không chậm chân đi theo nó.

Lên đến tầng bốn, tiếp theo sắp lên được tới tầng năm thì...

Một bàn từ phía sau chạm vào vai cậu, giữ lại.

Là ai?

...****************...

*** Chuyện ngày càng kịch tính rồi đó!

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***