Bạn Trai Tôi Là Lệ Quỷ

Chương 10



Lục Dật liếc nhìn màn hình, đưa điện thoại cho tôi.

Tôi nhận lấy điện thoại, khàn giọng: “Alo.”

“Chị ơi, dạo này chị thế nào rồi?”

Tôi liếc nhìn Lục Dật sau lưng: “Ừm… Cũng ổn.”

“Ngày mai em sẽ tổ chức concert ở Bắc Viên, em nhớ chị hát hay lắm, chị có thể đến làm khách mời đặc biệt được không ạ?”

Vừa định từ chối, nụ hôn của Lục Dật đã rơi xuống gáy tôi: “Hình như anh vẫn chưa từng nghe nữ minh tinh nhà anh hát thì phải.”

“… Được.” Tôi run giọng đáp lời.

Vừa cúp điện thoại, Lục Dật đã sáp lại gần, khẽ cắn vành tai tôi:

“Thanh Thanh, hóa ra em thích người khác gọi em là chị à, vậy để anh gọi nhé, có được không?”

Lúc này, lý trí của tôi đã sớm bị đánh tan, chẳng còn tâm trí đâu mà đáp lời.

Sau đó, anh đã gọi tôi là chị cả đêm.

Triền miên, dịu dàng, khàn khàn, nỉ non.

Từng tiếng lọt vào tai.

12

Ngày thứ ba Lục Dật trở về bên tôi.

Buổi chiều, phòng hóa trang.

Tôi khép hờ mắt, mặc kệ chuyên viên trang điểm vỗ vỗ táp táp lên mặt mình.

Lục Dật ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay tôi.

Chẳng ai trông thấy anh.

Đợi đến khi hoàn tất trang điểm, tôi nóng lòng muốn đuổi hết đám nhân viên ra ngoài, vòng tay qua cổ Lục Dật hỏi: “Em đẹp không?”

Anh dịu dàng vuốt tóc mai cho tôi: “Đẹp.”

Tôi đắc ý ra mặt: “Lát nữa, em còn phải hát trước mặt mấy vạn khán giả đó, trước đây em hát karaoke còn ngại không dám giành micro cơ.”

Anh cười: “Ừ, anh sẽ ngồi ở hàng ghế đầu nhìn em.”

Một bóng đen đột ngột xuất hiện trong phòng hóa trang, Hắc Vô Thường khoác vai Lục Dật, cười hùa theo: “Tôi cũng muốn xem.”

Toàn thân tôi cứng đờ, mặt mày trắng bệch.

Hắc Vô Thường nhún vai: “Không đến nỗi không hoan nghênh tôi thế chứ?”

Lục Dật lườm hắn một cái: “Tôi xem bạn gái tôi, anh xía vào làm gì?”

“Cậu xem bạn gái, tôi xem nữ minh tinh.”

Đúng lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa: “Chị Thanh Thanh, sắp mười hai giờ rồi, chuẩn bị nhé.”

Tôi nhìn Lục Dật, nước mắt kìm nén không được trào ra khỏi khóe mắt.

Anh nâng niu gương mặt tôi, những nụ hôn dịu dàng xen lẫn luyến tiếc rơi xuống từng điểm từng điểm: “Bảo bối, phải sống thật tốt, anh sẽ đợi em.”

Tôi mắt đỏ hoe nhìn anh: “Vâng, phải đứng ở hàng ghế đầu để em luôn nhìn thấy, càng phải đợi em trở về đấy nhé.”

“Ôi.” Hắc Vô Thường thở dài một hơi, biến ra một chú mèo mướp béo tròn ôm vào lòng, “Mimi, một mình anh cô đơn quá.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Lục Dật quay đầu lườm hắn: “Im miệng không c.h.ế.t được à?”

“Tôi vốn dĩ đã c.h.ế.t rồi mà.” Hắc Vô Thường mặt dày mày dạn.

Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa: “Chị Thanh Thanh, chị ở trong đó không ạ? Sắp đến giờ chị lên sân khấu rồi.”

“Đến đây.”

Tôi hôn nhẹ lên khóe môi Lục Dật: “Đợi em, nhất định phải đợi em đấy.”

“Ừ, anh đợi em.”

Hắc Vô Thường ôm mèo chen vào: “Yên tâm, tôi sẽ bắt cậu ta đợi cô.”

13

Gió đêm mùa hạ se se lạnh, lác đác vài hạt mưa rơi.

Ánh đèn sân khấu rọi xuống, mấy vạn người ngồi dưới khán đài vẫy vẫy đèn huỳnh quang.

“Mọi người đoán xem khách mời đặc biệt tối nay sẽ là ai đây?”

“Xin mời, đệ nhất cao thủ vạch mặt lừa đảo, cô Hà Thanh Thanh.”

Trong tiếng reo hò vang dội, đèn sân khấu vụt tắt.

Tôi đứng giữa sân khấu, nhìn về phía Lục Dật ở hàng ghế đầu.

Bầu trời sao lấp lánh, ánh đèn rực rỡ, đèn huỳnh quang vẫy vẫy.

Trong khoảnh khắc này, tất cả đều không sánh bằng ánh mắt sáng ngời của anh.

Tiếng nhạc dạo đầu bài “Ngày nắng” vang lên.

“Cỏ may ngày bé, từ năm ấy đã bay bay rồi.”

Thời gian quay ngược về, trở về ngày đầu gặp gỡ.

Giờ học buổi sáng, ánh nắng ban mai rải lên gương mặt non nớt của Lục Dật.

“Anh là Lục Dật, Lục trong đất đai, Dật trong rạng rỡ huy hoàng.”

Sân trường rộn rã, Lục Dật lau giọt mồ hôi lấp lánh trên trán, cúi xuống cười rồi hôn nhẹ lên má tôi.

Lục Dật ngày đầu khoác lên mình bộ cảnh phục, gò má ửng hồng: “Thanh Thanh, sau này anh có thể bảo vệ em rồi.”

Tôi khẽ hát, ánh mắt xuyên qua màn mưa, dừng lại trên gương mặt Lục Dật.

Bóng dáng của anh, đang từng chút từng chút một tan biến theo cơn gió.

Những đốm sáng li ti bay lả tả trước mắt hàng vạn người, nhưng chẳng ai trông thấy.

Tôi nắm chặt micro, giọng hát nghẹn ngào không kìm được.

“Ngày gió lớn em từng thử nắm tay anh, nhưng mưa mỗi lúc một nặng hạt, đến nỗi em chẳng nhìn rõ anh nữa.”

“Còn bao lâu nữa em mới có thể ở bên anh, đợi đến ngày trời quang mây tạnh, có lẽ em sẽ thấy dễ chịu hơn.”

“Ngày xưa ngày xưa có một người yêu em rất lâu, nhưng gió cứ mỗi lúc một lớn, thổi khoảng cách mình ra thật xa, mãi mới có thể lại được yêu thêm một ngày.”

“Nhưng cuối cùng câu chuyện, dường như anh vẫn nói rằng——”

Lục Dật khẽ khàng mỉm cười, thân ảnh tan biến hoàn toàn trong gió.

Tôi nghẹn thở, micro rơi xuống đất, phát ra tiếng rè rè chói tai.