Hắn có thói quen quay video khi hành hạ mèo, nên trong phòng có gắn camera.
Tôi đã không nghe lời anh.
Tôi đã xem hết toàn bộ video.
Tôi tận mắt chứng kiến Lục Dật run rẩy trong cơn đau dữ dội, tôi tận mắt chứng kiến thân thể anh từng chút từng chút một nhuốm đầy m.á.u tươi, tôi tận mắt chứng kiến anh từng chút một rơi vào tuyệt vọng.
Tôi cũng tận mắt trông thấy, khoảnh khắc tỉnh táo ngắn ngủi cuối cùng, Lục Dật đã gắng gượng chịu đựng thương tích đầy mình, run rẩy bò đến bên chiếc điện thoại, dùng những ngón tay tàn tật gõ cho tôi những dòng chữ này.
Khi tôi bị bịt mắt, ngóng chờ điều bất ngờ sinh nhật Lục Dật dành cho, thì anh, trong căn phòng chỉ cách tôi một bức tường, đã nôn ra một ngụm m.á.u lớn, bàn tay run rẩy thậm chí không kịp gõ nốt mấy chữ cuối cùng, đã lảo đảo trượt khỏi màn hình.
Thậm chí đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, anh vẫn còn may mắn rằng, người gánh chịu tất cả những điều này không phải là tôi.
Tôi không thể chịu đựng được, ngất lịm đi.
Vì não bộ liên tiếp nhận phải kích thích, tôi bị mất trí nhớ.
Tôi đã chọn lọc quên đi rất nhiều chuyện.
Từ Phong, ngôi nhà của chúng tôi, dáng vẻ Lục Dật khi chết.
Tôi đều đã quên sạch.
10
Đầu óc tôi choáng váng, chỉ cảm thấy Tống Dương đang cuống cuồng bấm huyệt nhân trung cho tôi: “Chị dâu, chị dâu?”
Tôi nhíu mày, gạt tay cậu ta ra ngồi dậy, phát hiện ra chúng tôi vẫn còn ở trong vườn hoa khu dân cư.
Cũng may, chưa qua bao lâu.
“Chị dâu, chị không sao chứ ạ?”
“Chị cảm thấy không được khỏe, nên về nhà trước đây.” Tôi đứng dậy, cất kỹ đồ vật Lục Dật để lại cho tôi, “Cảm ơn cậu, Tống Dương.”
“Em đã gọi xe cứu thương rồi, sắp đến ngay thôi. Chị dâu hay là chị đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe rồi về nhé.”
Tôi lắc đầu, nhìn về phía Lục Dật sau lưng cậu ta.
Anh đứng trong màn đêm, môi mỏng mím chặt, ánh mắt buồn bã.
“Không cần đâu, chị muốn về nhà.” Tôi nói.
Chúng tôi về nhà.
11
Trong phòng tối đen như mực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hoa Hoa ngước mắt nhìn tôi một cái, rồi lại rụt vào góc tường, vùi đầu ngủ khẽ.
“Từ Phong sắp bị xử tử hình rồi.” Tôi nhìn Lục Dật, “Đợi hắn ta c.h.ế.t rồi, em sẽ đi tìm anh.”
Anh cười khổ: “Thanh Thanh, anh muốn em sống thật tốt, em còn có bố mẹ, còn có bạn bè, họ cần em.”
“Em biết, em có thể để lại cho họ một khoản tiền lớn.” Tôi hít sâu một hơi, “Nếu không phải vì sự tồn tại của em, anh đã không bị Từ Phong nhắm đến, cũng sẽ không chết, đây là em nợ anh.”
“Anh không muốn em nhớ ra, chính là sợ em sẽ nghĩ như vậy. Thanh Thanh, chuyện này không liên quan đến em. Đến giờ hắn vẫn không biết người phanh phui hắn ta là chúng ta, chuyện này vốn dĩ không liên quan đến em. Từ khi chúng ta chuyển đến cạnh nhà hắn ta, mọi chuyện đã sớm được định đoạt rồi.”
Anh vươn tay kéo tôi vào lòng: “Chuyện này không liên quan đến em, người có tội là Từ Phong. Lòng tốt, chính nghĩa, đó cũng chính là những phẩm chất thu hút anh nhất ở em.
“Chính nghĩa không có tội, lương thiện không có tội.
“Thanh Thanh, em còn nhớ ngày chúng ta quyết định cứu Hoa Hoa không? Em nói, em chỉ mong nó đến thế giới này, ít nhất, đã từng có người yêu thương nó dù chỉ một lần ngắn ngủi.
“Anh cũng đâu khác gì.
“Anh mồ côi cha mẹ, từ nhỏ đã lớn lên trong trại trẻ mồ côi, anh vẫn luôn không hiểu ý nghĩa sự tồn tại của mình là gì. Anh vẫn luôn là một mảnh đời vụn vỡ, cho đến khi được em nhặt lại từng mảnh.
“Lúc hấp hối, anh cứ day dứt mãi câu nói đó của em, anh nghĩ, anh đến thế giới này một chuyến cũng coi như không lỗ. Ít nhất, anh đã được em yêu thương, với anh như vậy là quá đủ rồi.”
Tôi im lặng mân mê chiếc điện thoại cũ đã hết pin: “Trong phần ghi chú, câu cuối cùng anh chưa gõ xong, vốn định nói gì vậy?”
Anh ôm tôi chặt hơn: “Anh yêu em.”
Tôi khẽ cười: “Em đoán được rồi, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng anh nói với em.”
“Anh yêu em.” Anh hơi cúi đầu, cọ nhẹ má lên má tôi, “Vậy nên, anh mong em có thể sống thật tốt.”
Tôi cẩn thận lấy chiếc nhẫn trong hộp ra, tự mình đeo lên tay: “Đẹp thật.
“Là nhẫn cầu hôn anh chuẩn bị cho em đúng không?”
Anh cụp mắt xuống: “Ừ.”
“Nếu như hắn ta không xuất hiện, em sẽ đồng ý lời cầu hôn của anh, ngày đó sẽ là ngày hạnh phúc nhất đời em. Chứ không phải là, nhìn thấy xác anh tàn tạ trong vũng máu.”
“Thanh Thanh.” Bàn tay lạnh lẽo của anh che mắt tôi lại, những nụ hôn dịu dàng rơi xuống từng điểm từng điểm, “Đừng nghĩ nữa, sau này đừng nghĩ nữa, được không em?”
Những tiếc nuối, yêu thương, và những lời chưa kịp nói ra, cuối cùng đều bị một nụ hôn nhen nhóm, bùng cháy lan rộng.
Tính cách của Lục Dật, vốn dĩ luôn dịu dàng và biết kiềm chế.
Nhưng bốn năm không gặp, dục vọng chiếm hữu mà anh từng cẩn trọng giấu kín trong lòng, giờ đã biến thành sự điên cuồng không hề che giấu.
Tôi cũng đâu khác gì.
Chúng tôi cảm nhận sâu sắc sự tồn tại của nhau, đồng thời cũng liều mạng muốn níu giữ khoảnh khắc hiện tại này.
Khi tôi kiệt sức, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên.