Tiếng Từ Phong vọng ra từ bếp, cùng với tiếng bước chân nặng nề của hắn.
Tôi vội vàng thoát về giao diện ban đầu, tắt màn hình.
"Không sao, điện thoại suýt chút nữa thì rơi xuống đất thôi ạ." Tôi cười gượng, giơ giơ điện thoại của mình lên.
Từ Phong không lộ vẻ gì, liếc mắt nhìn điện thoại, thấy không có gì khác thường mới khôi phục vẻ mặt tươi cười: "Giấm chỉ còn lại nửa túi thôi, cô cầm tạm dùng vậy."
"Vâng, cảm ơn anh, mai tôi mua trả anh túi mới." Tôi nhận lấy túi giấm từ xa, ánh mắt lại vô thức hướng về phía cánh cửa phòng ngủ đang đóng kín.
Hắn thờ ơ đáp: "Không cần đâu, tôi cũng có nấu ăn bao giờ đâu."
"Vâng." Tôi gắng gượng cười, nhanh chóng rời đi.
Kể từ ngày đó trở về, ánh mắt của chú mèo tam thể cứ liên tục hiện lên trong đầu tôi.
Tôi luôn nghĩ đến việc ở căn phòng cách vách, có một sinh linh bé nhỏ đang phải chịu đựng sự hành hạ và đau đớn vô cớ, cả ngày lẫn đêm ăn không ngon ngủ không yên.
Lục Dật biết chuyện này, sắc mặt cũng rất khó coi, ngay lập tức muốn xông đến gõ cửa xông vào nhà cướp mèo về, nhưng bị tôi ngăn cản.
Đáng buồn thay, hành vi của Từ Phong chưa đủ cấu thành tội phạm.
Nhưng chúng tôi nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không thể khoanh tay đứng nhìn.
Thế là, tôi dùng một tài khoản phụ tám trăm năm không dùng đến, trà trộn vào cái "Nhóm giao lưu yêu mèo" c.h.ế.t tiệt kia.
Sau khi có được thông tin hữu ích, tôi lập tức tung hết mọi chuyện lên mạng xã hội.
Vì Từ Phong cũng có chút tiếng tăm trên mạng, cộng thêm lời lẽ ngông cuồng và thủ đoạn tàn ác của bọn chúng.
Gần như chẳng cần tốn công sức gì, chuyện này đã gây nên một làn sóng phẫn nộ dữ dội.
Lục Dật bèn danh chính ngôn thuận bắt giữ Từ Phong.
Tôi thừa cơ giải cứu chú mèo tam thể hấp hối.
Hóa ra cánh cửa phòng ngủ khóa chặt kia, ngăn cách bên trong với thế gian chính là địa ngục trần gian.
Căn phòng tối tăm chật hẹp, vứt bừa bãi khắp nơi là t.h.i t.h.ể của đủ loại mèo nhà hoặc mèo hoang, c.h.ế.t không toàn thây, vô cùng thảm khốc.
Trong máy xay sinh tố, thậm chí còn có cả xác mèo con.
Thứ duy nhất còn sót lại chút hơi thở, chính là chú mèo tam thể kia.
Nó lặng lẽ nằm trong vũng máu, dùng con mắt còn lại duy nhất, câm lặng phản kháng.
Tôi nhìn thân thể tàn tạ của nó, thậm chí không dám chạm vào.
"Đừng sợ." Tôi khẽ nói, “Chị đến để yêu em."
Nó cứ thế ngoan ngoãn, để tôi bế đến bệnh viện thú y.
Thực tế là, nó đã chẳng còn chút sức lực nào để phản kháng nữa rồi.
Bác sĩ thú y nhìn nó, im lặng một hồi: "Tôi khuyên cô nên cho nó an tử. Chi phí điều trị rất cao, dù giờ có cứu được mạng nó, e là cũng chẳng sống được bao lâu nữa đâu."
Tôi không đồng ý.
Lục Dật ôm tôi, khẽ gọi tên tôi: "Thanh Thanh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi biết, anh muốn khuyên tôi từ bỏ.
Nhưng tôi không đành lòng.
Sinh mệnh là thứ đáng được kính trọng và tôn trọng.
Mỗi một sinh mệnh đều như vậy.
Đây là một con mèo hoang, cả đời bôn ba vất vả, dãi gió dầm sương.
Nó chỉ có thể kiếm ăn từ đống rác thải mà con người vứt bỏ, sống lay lắt giữa sự xua đuổi và đánh đập của họ.
Đời nó ngắn ngủi đã phải sống hèn mọn, dè dặt đến thế, vậy mà vẫn nếm trải đủ những bản chất tàn nhẫn, đen tối mà người ta vẫn rêu rao
“Em chỉ mong nó có thể cảm nhận được tình yêu thương của con người trước khi rời đi. Em nghĩ ít nhất khi đến thế giới này, nó đã từng được ai đó yêu thương dù chỉ một lần ngắn ngủi.”
Lục Dật im lặng hồi lâu rồi đáp: “Được.”
Sau đó, hai đứa tôi đưa nó chạy đôn chạy đáo khắp các bệnh viện thú y.
May mắn thay, mạng nó giữ được.
Không bệnh tật, không đau đớn.
Hai chân trước vẫn có thể cử động được chút ít.
Cũng lúc này, Từ Phong mãn hạn tạm giam.
Nhưng hắn tuyệt nhiên không dám về nhà.
Địa chỉ nhà hắn đã sớm bị lộ, trở thành con chuột nhà nhà người người đánh.
Ai nấy đều biết tội ác và bộ mặt thật của hắn.
Dù rằng từ đầu đến cuối tôi không hề lộ tên thật, cũng chẳng mấy ai biết người đứng sau vụ phanh phui này là tôi, nhưng để cẩn tắc vô ưu, tôi vẫn quyết định chuyển nhà.
Chúng tôi đoán chắc rằng dạo gần đây Từ Phong sẽ không dám mò về nhà.
Vậy nên thời gian chuyển nhà được ấn định vào ba ngày sau.
Trùng hợp thay, hai ngày sau lại là sinh nhật tôi.
Tôi ngồi ở công ty, ngóng trông hết giờ để về nhà tận hưởng thế giới riêng bên Lục Dật.
Còn Lục Dật lúc này, đã có mặt ở khu chung cư.
Đây là lần đầu tiên anh tan làm sớm.
Bởi vì, anh muốn chuẩn bị một bất ngờ nho nhỏ cho sinh nhật tôi.
Hành lang loang lổ những vòng hoa người ta gửi tặng Từ Phong, trên tường chi chít chữ viết bằng sơn đỏ chói rủa xả hắn.
Hàng xóm xung quanh đã bắt đầu lục tục chuyển đi.
Cả tòa nhà này, giờ đã vắng hoe người ở.
Chẳng ai nghĩ rằng, Từ Phong còn dám bén mảng đến đây.