Bạn Trai Tôi Là Lệ Quỷ

Chương 6



8

Lòng nặng trĩu nỗi buồn, tôi về nhà đi ngủ sớm.

Đến khi Lục Dật bất đắc dĩ nằm xuống bên cạnh, chìm vào giấc ngủ, tôi mới chậm rãi ngồi dậy, cầm điện thoại ra khỏi phòng.

Mười giờ tối, tôi gọi cho Tống Dương, nói thẳng là muốn gặp mặt cậu ấy.

Tống Dương từng là cấp dưới của Lục Dật, cũng là bạn thân nhất của anh

Cậu ấy vừa bắt máy, chưa kịp hỏi han gì đã đồng ý ngay: "Chị dâu, em đến liền!"

Tôi bất giác ngẩn người một thoáng, đã lâu lắm rồi không ai gọi tôi như vậy.

Hình như từ sau khi Lục Dật qua đời, mọi thứ thuộc về anh đều dần xa rời tôi.

Mười phút sau, Tống Dương đã đến.

"Chị dâu, em còn đang lo không liên lạc được với chị đây." Dáng người cậu ta đã phát tướng ra kha khá, hổn hển bước tới, "Em tìm chị mấy lần rồi, nhưng mà bác trai bác gái bảo dạo này sức khỏe chị không tốt, nên đều từ chối hết."

Vừa nói đến đây, xung quanh bỗng nổi lên một cơn gió quỷ dị, cuốn theo cát vàng và rác rưởi dưới đất, ào ạt thổi thẳng vào miệng Tống Dương.

Cậu ấy khổ sở che miệng, bắt đầu ho sặc sụa.

"Ngốc ạ, hồn ma không cần ngủ."

"Cần gì phải thế, Thanh Thanh." Lục Dật xuất hiện bên cạnh tôi, vỗ nhẹ đầu tôi, "Nhất định phải biết sao?"

"Ừm." Tôi nhìn anh, "Lục Dật, tất cả mọi chuyện về anh, dù tốt hay xấu, em đều muốn nhớ kỹ. Huống chi đó là ký ức của em, em có quyền được biết."

Anh ấy nhìn tôi chăm chăm một hồi lâu, bất lực thỏa hiệp: "Được thôi, anh ở nhà đợi em."

Đến khi bóng dáng anh biến mất trong màn đêm, Tống Dương mới ngừng ho

Cậu ấy khản giọng hỏi: "Chị dâu, vừa nãy chị nói chuyện với ai vậy?"

"Vừa nãy chị gọi điện thoại." Tôi đáp.

"À." Cậu ấy ngập ngừng một chút, trịnh trọng đặt chiếc hộp giấy trong tay vào lòng bàn tay tôi, "Chị dâu, em cũng không phải cố ý làm phiền chị đâu, chỉ là Từ Phong cái tên súc sinh kia sắp bị tuyên án tử hình rồi, với lại, đồ vật anh Lục để lại cho chị, em nghĩ là nên giao lại cho chị."

"Từ... Phong?"

Nghe thấy cái tên này, tôi thấy ghê tởm đến buồn nôn.

Tôi cố nén cảm giác khó chịu, run run mở hộp giấy ra.

Bên trong là một chiếc điện thoại đời cũ quen thuộc, và một chiếc nhẫn kim cương.

Đầu óc tôi ong ong, trước mắt trời đất quay cuồng.

"Chị dâu?

"Chị đừng dọa em đấy, chị dâu..."

...

9

Tôi mơ một giấc mơ rất dài.

Dưới ánh đèn đường vàng ấm áp, Lục Dật đưa tay khẽ vuốt những sợi tóc mai bên tai tôi: "Tối nay em muốn ăn gì?"

Đúng lúc này, Tống Dương và mấy người đồng nghiệp đi ngang qua, đồng loạt trêu ghẹo.

"Ái chà chà."

"Ôi, mùi vị tình yêu nồng nàn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Gió đêm hè dịu mát, tuổi thanh xuân tươi đẹp, và Lục Dật, người tôi yêu nhất.

Đây là năm thứ ba tôi và Lục Dật yêu nhau.

Chúng tôi chuyển đến căn nhà mới.

Khi ấy, hình như mọi thứ đều thật hoàn hảo.

Bước ngoặt xảy đến vào một buổi chiều cuối tuần bình thường như bao ngày.

Tôi đeo tạp dề, gõ cửa nhà hàng xóm.

Hoàn toàn không ngờ rằng, tiếng gõ cửa thanh thúy ấy lại mở màn cho một bi kịch.

"Ai đó?" Giọng người hàng xóm vọng ra từ trong nhà.

"Tôi là người mới chuyển đến ở cạnh vách, Hà Thanh Thanh."

Ngày đầu tiên chuyển đến khu trọ, tôi đã gặp người hàng xóm này.

Hắn tên Từ Phong, ở đối diện nhà tôi.

Gương mặt thanh tú, gầy gò, ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề, giọng nói hơi pha âm sắc địa phương.

Thấy tôi chuyển nhà, hắn đã chủ động sang giúp đỡ, để lại cho tôi ấn tượng là một người nhiệt tình, hiền lành.

Một lúc sau, tiếng sột soạt trong nhà mới ngừng hẳn, cửa từ từ mở ra.

Hắn cười hiền: "Tiểu Hà, là cô à."

"Vâng, tôi đang tập nấu ăn, mà đúng lúc hết giấm rồi, lại không kịp xuống dưới mua, nên tôi muốn sang mượn anh một ít."

"Tôi cũng ít khi nấu ăn lắm, cô đợi tôi tìm xem sao đã."

Nói rồi, hắn đi vào bếp.

Tôi khép hờ cửa, đứng chờ anh ta ở khu vực huyền quan ngoài cửa.

"Cô cần bao nhiêu?" Anh ta hỏi vọng ra.

Tôi nghiêng người đáp: "Đủ một bữa cơm là được ạ."

Ngay sau lưng tôi có thứ gì đó từ trên kệ giày trượt xuống.

Tôi nhanh tay lẹ mắt quay người lại đỡ lấy, một chiếc điện thoại màu đen tuyền vừa vặn rơi vào lòng bàn tay.

Màn hình vốn đang tắt ngúm, nhưng lại không hề cài mật khẩu.

Chiếc điện thoại này, không phải là điện thoại anh ta mang theo bên người.

Màn hình điện thoại vô tình sáng lên khi tôi chạm vào, hiện ra giao diện một nhóm chat.

Tên nhóm: "Nhóm giao lưu yêu mèo."

Hiển thị "Tôi" vừa gửi một đoạn video cách đó năm phút.

Chú mèo tam thể với bốn chân be bét m.á.u me, dùng con mắt còn lại duy nhất, ghim chặt vào ống kính, câm lặng phản kháng.

Và bối cảnh trong video, là cách bố trí căn phòng quen thuộc này.

"Tao bỏ đói nó bốn ngày rồi, giờ thì ngoan ngoãn lắm.

"Từ đầu đến cuối không kêu tiếng nào, chán chết."

Tôi bụm miệng, run rẩy ấn vào nhóm chat, ghi nhớ số điện thoại.

"Tiểu Hà, sao vậy?"