Băng Tan Xuân Về

Chương 3



Chu Thời An nói: 

 

“Không vui thì giải nghệ đi, chẳng phải còn có anh đây sao?” 

 

Những lời nói đó đã an ủi tôi. 

 

Cộng thêm việc lúc đó tôi bị chấn thương hành hạ, tôi quyết định rút lui khỏi sân đấu, tập trung vào việc học và trở thành bạn gái của anh ta. 

 

Nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi chỉ muốn mắng bản thân ngốc nghếch khi ấy. 

 

Tại sao tôi lại thua bởi cái suy nghĩ ngây thơ rằng chỉ cần lấy chồng là có thể giải quyết mọi vấn đề? 

 

May mắn thay, mọi chuyện vẫn chưa quá muộn. 

 

Anh ta chưa cầu hôn tôi, và tôi cũng chưa kết hôn. 

 

Tôi lấy hết can đảm, liên hệ với huấn luyện viên Andrei, người khi ấy đang ở tận Nga nhưng luôn khích lệ tôi đừng từ bỏ. 

 

【Huấn luyện viên Andrei thân mến, em muốn trở lại sân đấu. Thầy có thể giúp em được không?】 

 

Andrei trả lời ngay lập tức: 

 

【Tất nhiên rồi! Sương, em không nên lãng phí tài năng của mình. Thầy rất mong được nhìn thấy em tỏa sáng trên sân đấu một lần nữa!】 

 

05

 

Tôi bắt đầu dần khôi phục lại khối lượng luyện tập như khi còn thi đấu và nộp đơn xin tập huấn ở nước ngoài lên Hiệp hội trượt băng. 

 

Năm đó, tôi chỉ xin tạm ngừng thi đấu, chứ chưa nộp đơn giải nghệ, nên hiện tại vẫn đang trong thời gian tạm ngừng. 

 

Những năm qua, tôi vẫn duy trì luyện tập, nhưng thể trạng dẫu sao cũng không thể so với thời kỳ đỉnh cao. 

 

Từ Weibo của Lâm Tường, tôi thấy lễ đính hôn giữa cô ta và Chu Thời An cũng đang được chuẩn bị đâu vào đấy. 

 

Chu Thời An bận rộn đến mức gần như không thấy bóng dáng. 

 

Cuối cùng, vào đêm trước ngày tôi bay sang Nga, anh ta đội tuyết quay về. 

 

Vừa bước vào cửa, anh ta đã vội vàng nâng mặt tôi lên hôn. 

 

Hơi lạnh ngoài trời cùng với hơi thở nóng bỏng của anh ta đồng loạt ùa đến. 

 

“Phùng Sương, anh nhớ em quá. Em có nhớ anh không?” 

 

Tôi không khỏi nhớ lại đêm điên rồ đó. 

 

Ánh đèn vàng ấm áp lay động giữa đêm tuyết rơi. 

 

Đôi môi nóng bỏng của người đàn ông nghiền nát mọi tiếng nức nở. 

 

Làn da nóng rực cọ sát khi ôm chặt lấy nhau. 

 

Những tiếng thở dốc đầy kìm nén và cuồng nhiệt dường như vẫn vang vọng bên tai. 

 

Tôi muốn đẩy anh ta ra, nhưng anh ta lại tưởng đó là trò đùa, bật cười rồi nắm chặt lấy đôi tay đang giãy dụa của tôi. 

 

“Giận rồi à? Lâu quá không gặp em. Xin lỗi em, Sương à, dạo này công ty bận quá, anh không rời đi được.” 

 

Hai tay bị giữ chặt, tôi liền dùng chân đá anh ta. 

 

Anh ta vẫn cười: 

 

“Phùng Sương ngoan, tối nay anh sẽ bù đắp cho em thật tốt.” 

 

Giọng nói mang theo nụ cười của anh ta bỗng chốc ngưng lại. 

 

Anh ta nhận ra mùi vị của nước mắt tôi. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Cuối cùng, tôi cũng đẩy được anh ta ra. 

 

Tôi lấy điện thoại ra, mở tài khoản công khai của công ty anh ta và hỏi: 

 

“Lâm Tường là ai?” 

 

Chu Thời An nhìn rõ bức ảnh trên điện thoại, nắm lấy tay tôi giải thích: 

 

“Con gái của gia đình có quan hệ thân thiết với nhà anh. Giữa chúng anh có chút hợp tác làm ăn.” 

 

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, từng chữ từng câu hỏi: 

 

“Chỉ là làm ăn thôi sao? Giữa hai người không có quan hệ gì khác à? Dù sao thì thanh mai trúc mã, việc liên hôn cũng rất bình thường.” 

 

Chu Thời An làm ra vẻ vô tội: 

 

“Chỉ là một tiểu thư quen biết mà thôi.” 

 

Ánh mắt anh ta thoáng ngẩn ra, dường như nhớ đến ai đó. 

 

Yết hầu lên xuống, rồi lắc đầu cười khẽ: 

 

“Với cái tính cách đỏng đảnh, ngang ngược của cô ta, ai mà thèm cưới chứ.” 

 

Đến nước này rồi. 

 

Anh ta vẫn còn đang lừa dối tôi. 

 

Trái tim tôi như bị khoét một lỗ lớn, trống rỗng đến khó chịu. 

 

Tôi nói: 

 

“Chu Thời An, chúng ta...” 

 

‘Chúng ta chia tay đi.’ 

 

Tiếng chuông điện thoại chói tai cắt ngang lời tôi khi còn chưa kịp thốt ra. 

 

Chu Thời An liếc nhìn màn hình, sắc mặt lập tức thay đổi. 

 

Anh ta vội vàng khoác lại chiếc áo khoác vừa cởi ra, nói: 

 

“Xin lỗi em, Phùng Sương, anh phải về trước. Lần sau sẽ đến thăm em.” 

 

Anh ta thậm chí còn chẳng buồn tìm lý do, đến chưa đầy năm phút đã vội vã rời đi. 

 

Tôi nhìn quanh căn nhà, từng góc một. 

 

Chỉ cần Chu Thời An để ý thêm một chút, anh ta sẽ nhận ra mọi đồ đạc của tôi trong nhà đều đã được thu dọn. 

 

Cả chiếc vali lớn trong phòng ngủ cũng đang mở sẵn. 

 

Nhưng trong mắt anh ta, chỉ có dục vọng và Lâm Tường. 

 

Tôi nhẹ nhàng tháo chiếc nhẫn trên tay, đặt lên tủ đầu giường. 

 

Mở điện thoại ra, quả nhiên thấy bài đăng mới của Lâm Tường trên Weibo: 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

【Người bạn thanh mai trúc mã được huấn luyện từ nhỏ, tất nhiên là gọi phát đến ngay thôi. Dù có đang ở trên giường của người phụ nữ khác, tôi cũng có thể gọi anh ấy quay về. ‘Cười trộm’ ‘Cười trộm’】 

 

Một lời khiêu khích trắng trợn. 

 

Dù sao thì, tôi cũng luôn dùng tài khoản chính để xem trang cá nhân của cô ta, và cô ta có thể nhìn thấy lịch sử truy cập. 

 

Cùng lúc đó, tiếng thông báo tin nhắn vang lên. 

 

Điện thoại hiển thị một email mới vừa được gửi đến.