06
Tệp đính kèm là một bản báo cáo kiểm tra thuốc và hồ sơ sản xuất từ phòng thí nghiệm Y Liệu.
Trong email viết rằng, công ty dược Phỉ Dược do Chu Thời An nắm cổ phần đã trộn một loại thuốc có thể làm chậm quá trình hồi phục mô mềm vào miếng dán giảm đau.
Chu kỳ bán rã của loại thuốc này sẽ khiến chấn thương bùng phát dữ dội trong vòng 48 giờ trước trận đấu.
Ánh mắt tôi dừng lại ở góc phòng, nơi đặt những miếng dán giảm đau phủ đầy bụi.
Tôi bỗng thấy mơ hồ.
Trước thềm Thế vận hội mùa đông, chấn thương của tôi tái phát, đau đến mức suốt đêm không ngủ được.
Chính Chu Thời An đã vội vàng mua miếng dán giảm đau về dán lên mắt cá chân cho tôi.
Nhìn thấy tôi đau đớn co người lại, anh ta thậm chí còn xót xa đến rơi nước mắt.
Thì ra, tất cả đều là giả dối.
Những gì tôi tưởng là sự dịu dàng và cảm động, hóa ra chỉ là màn kịch anh ta dựng lên để âm thầm hủy hoại sự nghiệp của tôi.
Nhưng tại sao chứ?
Anh ta biết rõ sau khi tôi giành được huy chương vàng tại Giải vô địch thế giới, mọi người đều đặt kỳ vọng lớn vào màn trình diễn của tôi tại Thế vận hội mùa đông.
Anh ta biết rõ sau thất bại thảm hại tại Thế vận hội, tôi đã phải chịu đựng biết bao lời chỉ trích và nguyền rủa.
Anh ta biết rõ tôi xem trượt băng nghệ thuật là tình yêu cả đời, dù đã gần như giải nghệ nhưng vẫn kiên trì luyện tập mỗi ngày.
Anh ta biết.
Tất cả, anh ta đều biết.
Vậy mà anh ta vẫn làm như vậy!
Cơn gió lạnh ùa vào từ cánh cửa mà Chu Thời An quên đóng khi rời đi.
Tôi chỉ cảm thấy tứ chi, xương cốt như bị ngâm trong nước lạnh.
Lạnh đến mức ngũ tạng đều co thắt lại.
Tôi không nhớ mình đã ngủ thiếp đi như thế nào.
Trong cơn mơ hồ, tôi như rơi vào một cơn ác mộng không có hồi kết.
Khi thì là hình ảnh Chu Thời An với ánh mắt nghiêm túc nói với tôi:
“Phùng Sương của chúng ta khi thi đấu là đẹp nhất. Dù tất cả mọi người có không thích em, anh vẫn sẽ là người hâm mộ trung thành nhất của em.”
Khi thì là cảnh anh ta cùng Lâm Tường tự nhiên ứng phó trong giới hào môn, thản nhiên nói:
“Ồ, cô vận động viên đơn nữ đó à? Chỉ là chơi bời thôi mà.”
Tôi vùng vẫy trong cơn ác mộng, không thể thoát ra.
Cho đến khi bị một cuộc điện thoại đánh thức.
Đầu dây bên kia thông báo rằng đơn xin tập huấn ở nước ngoài của tôi đã được phê duyệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Ngày 25 tháng 2?”
Ý thức dần trở lại, tôi từ từ tỉnh táo.
“Tốt, tôi sẽ đến đúng giờ.”
Ngày hôm đó, chính là ngày Chu Thời An đính hôn.
07
Tôi gần như ngâm mình trên sân băng từ sáng đến tối.
Trượt băng, xoay người, nhảy lên… rồi lại là những cú ngã liên tiếp.
Thường xuyên ngã đến mức toàn thân bầm tím, lê tấm thân mệt mỏi trở về căn nhà nhỏ từng chứa đầy yêu thương.
Căn nhà nhỏ này tôi đã mua bằng tiền thưởng từ các trận thi đấu, chỉ có hai phòng ngủ và một phòng khách, không lớn.
Nhưng khắp nơi đều là ký ức ngọt ngào giữa tôi và Chu Thời An, như một lưỡi d.a.o tẩm muối đ.â.m vào tim tôi.
Là âm thanh sôi sùng sục của nồi canh sườn trong bếp, anh ta mặc tạp dề màu xanh, quay người lại đút cho tôi nếm thử.
Là những ngày đông, tôi rúc vào chiếc ghế sofa vải, lén lút đưa đôi chân lạnh buốt vào trong áo len của anh ta.
Là lúc tôi đứng trước gương buộc dây nơ sau váy, anh ta bất ngờ ngẩng đầu cắn lấy đôi hoa tai ngọc trai đang lủng lẳng trên tai tôi.
Nếu không phát hiện ra sự tồn tại của Lâm Tường, tôi đã luôn tin rằng anh ta là người bạn đời tốt nhất trên thế gian này.
Chính vì vậy, khi sự thật bị phơi bày, tôi mới đau đớn đến tột cùng như thế.
Nhưng, chi phí chìm không thể tham gia vào những quyết định quan trọng.
Tôi đã gửi trả lại tất cả những món đồ thuộc về Chu Thời An trong nhà.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
【Chúng ta chia tay đi.】
Khi gõ xong dòng chữ này trong khung trò chuyện, tôi cảm thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Tôi chặn tất cả các phương thức liên lạc của Chu Thời An.
Tôi dọn ra khỏi căn nhà ấy, quãng thời gian sau đó tôi sống trong khách sạn.
Chu Thời An dường như đã biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của tôi.
Cuộc sống của tôi quay trở lại như trước khi gặp anh ta: trượt băng, chỉ có trượt băng.
Tôi dần dần lấy lại những kỹ thuật mình từng đánh mất.
Từ xoay Belman, trượt cánh én quanh sân, bước xoay tổ hợp, cú nhảy ba vòng 3F (cú nhảy vòng ngoài sau ba vòng) cho đến cú nhảy 3A (Axel ba vòng), kỹ thuật phân định trình độ trong thi đấu đơn nữ.
Khoảnh khắc tôi tiếp đất thành công, tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Và kết quả là, tôi liền nhìn thấy Chu Thời An đứng bên ngoài sân băng.
Anh ta cao một mét tám lăm, vai rộng chân dài, khoác trên người chiếc áo khoác len màu đen, chỉ cần đứng đó thôi cũng đã vô cùng nổi bật.
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, giọng khàn khàn cất lên:
“Chia tay, anh không đồng ý.”