08
Khi tôi bước xuống khỏi mặt băng, Chu Thời An đã vội vàng nắm chặt cổ tay tôi.
“Phùng Sương, tại sao lại đột ngột nói chia tay với anh?”
Ánh mắt đầy hoang mang và uất ức của anh ta chân thật đến mức, trong khoảnh khắc đó, tôi thậm chí còn nghi ngờ liệu mình có phải đã trách nhầm anh ta không.
Sau một ngày luyện tập mệt mỏi, tôi đã rất kiệt sức.
Tôi mở điện thoại, tìm bài đăng trên Weibo của Lâm Tường rồi đưa cho anh ta xem:
“Chu Thời An, anh làm như vậy thật sự quá tệ.”
Nhìn rõ nội dung trên màn hình, sắc mặt của Chu Thời An dần trở nên u ám.
Anh ta xoa trán, kiên nhẫn giải thích với tôi.
Anh ta nói rằng cha mẹ anh ta luôn không thích tôi, họ xác định Lâm Tường mới là con dâu tương lai.
Anh ta đính hôn với Lâm Tường chỉ là kế hoãn binh, không nói với tôi là sợ tôi nghĩ ngợi.
Anh ta nói sau khi hoàn toàn nắm quyền điều hành công ty, sẽ hủy bỏ hôn ước với Lâm Tường và nhất định sẽ cho tôi một đám cưới linh đình.
Cuối cùng, giọng anh ta lộ rõ sự mất kiên nhẫn:
“Phùng Sương, anh đã phải vất vả xoay xở đủ đường chỉ để được gia đình công nhận em, em không thể hiểu chuyện một chút sao?”
“Em hết lần này đến lần khác biến mất, rồi lại chặn liên lạc. Em tưởng bây giờ vẫn còn là lúc anh chạy theo em như trước kia à?”
“Em không thể thông cảm cho anh hơn một chút sao?”
Vẻ mặt mất kiên nhẫn của Chu Thời An dần trùng khớp với hình ảnh cậu thiếu niên trong ký ức tôi—người từng có ánh mắt trong veo, ngây ngô.
Cậu thiếu niên mười tám tuổi ấy, với nụ cười rạng rỡ, từng nũng nịu nài nỉ:
“Không đâu, Phùng Sương, em đừng đuổi anh đi. Anh muốn đi theo sau em, đi cùng em cả đời này!”
‘Xoay xở đủ đường?’
‘Hừ.’
Tôi nhẹ giọng hỏi:
“Ngủ với Lâm Tường cũng là kế hoãn binh của anh sao?”
“Đêm đó, anh tìm tôi chỉ để thỏa mãn nhu cầu sinh lý của anh, đúng không?”
Sắc mặt Chu Thời An cứng đờ, ánh mắt lóe lên, giọng nói mang theo sự tức giận bị dồn nén:
“Phùng Sương, tôi là đàn ông, tôi có nhu cầu sinh lý của riêng mình. Hai năm yêu nhau, em luôn không chịu cho tôi. Tôi và Lâm Tường chỉ là ngoài ý muốn sau khi uống say mà thôi.”
“Tôi chỉ tập luyện kỹ thuật trên người cô ta, để sau này phục vụ em. Đêm đó, em không phải cũng rất thoải mái sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Thời đại nào rồi, có thiệt thòi thì cũng là Lâm Tường thiệt thòi. Em thiệt thòi ở chỗ nào chứ?”
‘Bốp!’
Tôi không kìm được mà tát mạnh vào mặt Chu Thời An.
Ba năm quen biết, hai năm yêu nhau, tôi chợt nhận ra rằng mình chưa từng nhìn thấu con người thật của Chu Thời An.
Anh ta dường như thể hiện tình yêu mãnh liệt trước mặt tôi và Lâm Tường, nhưng sau lưng lại không kiềm chế được mà hạ thấp và chà đạp chúng tôi.
Tình cảm ấy rốt cuộc là chân thật hay giả dối, tôi đã không thể phân biệt được nữa.
Chỉ là, chưa bao giờ tôi lại cảm thấy tỉnh táo như lúc này:
Người đàn ông này không xứng đáng.
Chu Thời An ôm mặt, đôi mắt đầy vẻ không thể tin nổi nhìn tôi:
“Phùng Sương, em phát điên cái gì vậy?”
Ánh mắt tôi bình thản, từng chữ, từng câu rõ ràng:
“Chúng ta đã chia tay rồi. Anh đừng làm phiền tôi nữa.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Chu Thời An tức giận vung tay áo bỏ đi, trước khi rời đi còn để lại một câu:
“Phùng Sương, dù em có luyện tập thế nào, trình độ trượt băng của em cũng không thể trở lại đỉnh cao.”
“Thêm vào đó, với thành tích tệ nhất lịch sử của em tại Thế vận hội mùa đông, nếu em quay lại thi đấu, sẽ lại phải chịu đựng sự chỉ trích từ hàng vạn người. Không có tôi bên cạnh, em chịu nổi sao?”
“Em tự nghĩ cho kỹ đi. Rời xa tôi rồi, còn ai cần em nữa?”
Trước những lời đó, tôi chỉ thản nhiên, không buồn đáp lại.
Miệng lưỡi thiên hạ có đáng sợ thế nào cũng không bằng lòng người khó lường.
Tôi mới chỉ hai mươi hai tuổi, dù có phải bắt đầu lại từ giải đấu hạng B, tôi cũng sẽ bò mà quay trở lại với sân băng mà tôi từng yêu tha thiết!
09
“Phùng Sương, hiện tại em đã mất hoàn toàn khả năng nhảy bốn vòng, độ ổn định của cú nhảy 3A cũng chưa đủ.
“Nếu muốn quay trở lại đỉnh cao, em nhất định phải nỗ lực gấp trăm lần.”
Vừa đặt chân đến Nga, sau khi điều chỉnh múi giờ, huấn luyện viên Andrei lập tức bắt đầu chương trình huấn luyện đặc biệt dựa trên tình trạng của tôi.
Khi tôi không nhớ nổi mình đã ngã bao nhiêu lần tại điểm tiếp đất của cú nhảy 4S (nhảy bốn vòng kiểu Salchow), thì bỗng nhiên, bên ngoài tấm chắn vang lên một tiếng quát thấp bằng tiếng Nga:
“Tiểu Phượng Hoàng, cẩn thận sụn chêm của em!”
(Sụn chêm (hay còn gọi là sụn bán nguyệt, sụn hình bán nguyệt, trong tiếng Anh là meniscus) là một cấu trúc sụn trong khớp gối. Mỗi khớp gối có hai miếng sụn chêm: Sụn chêm trong (medial meniscus), Sụn chêm ngoài (lateral meniscus))
Một bóng người cao lớn chỉ dùng một tay bám vào lan can, nhẹ nhàng nhảy vào sân băng.