Bánh Nướng Và Mễ Đậu

Chương 1



Ta vốn là thú nô hung hãn nhất dưới trướng Trưởng công chúa, nhân lúc nàng tuẫn quốc, ta thừa cơ chạy trốn giữa cơn loạn lạc.

 

Ma ma trong cung trước khi c.h.ế.t đã dúi vào tay ta rất nhiều bánh nướng — đó là món ta yêu thích nhất.

 

Bà nói: “Bên ngoài kia mới là chốn tốt nhất. Không biết đi đâu… thì cứ lần theo mùi bánh mà tìm.”

 

Ta ngơ ngác mù mịt, bước chân lang thang giữa thế gian hỗn độn, trên đường đi… ta nhặt về ba cô nương.

 

Cho đến khi — cả ba đều lần lượt c.h.ế.t trong vòng tay ta, ta mới hiểu ra…

 

Thứ ta muốn tìm, từ đầu đến cuối… chưa bao giờ là bánh nướng. 

 

Chương 1:

 

Hoàng cung bỗng nhiên bốc cháy.

 

Ban ngày, ta giành được vị trí hạng nhất trong đấu trường thú, Trưởng công chúa cao hứng, ban cho ta một chậu lớn đầy xương hầm.

 

Cộng thêm hai chiếc bánh nướng của ma ma giấu cho từ hôm qua, ta ngồi xổm trong lồng, nhai ngấu nghiến một lượt, no đến mức cứ tưởng mình còn có thể cắn c.h.ế.t thêm một con báo nữa.

 

Ta là thú nô hung hãn nhất trong cung, từ nhỏ đã bị nuôi chung với dã thú, lớn lên cùng đàn sói.

 

Các vị quý nhân gọi ta là “Cùng Kỳ,” bảo ta là hung thú chuyển sinh.

 

Ta nghe mà mơ hồ chẳng hiểu, Trưởng công chúa không biết vì cớ gì nổi giận, sầm mặt lại, giáng xuống hai cái tát như trời giáng.

 

Bỏ đói ta suốt ba ngày.

 

Chỉ có Lưu ma ma ở ngự thiện phòng lén lút cho ta bánh ăn.

 

Bánh do Lưu ma ma nướng thơm phức, lớp vỏ vừa giòn vừa ngậy, cắn một miếng liền cảm nhận được sự mềm nóng bên trong, khiến dã thú cũng phải hít hà.

 

Bà không gọi ta là Cùng Kỳ, bà gọi ta là “Mễ Đậu” — bảo rằng đôi mắt ta trong sáng như canh đậu gạo.

 

Lửa bốc ngút trời, mọi người như phát điên, chen chúc nhau tháo chạy tứ tán.

 

Ta nhe nanh với từng kẻ chạy ngang qua, nhưng… chẳng còn ai sợ ta nữa.

 

Trong tiếng người hò hét vang dội:

 

“Đại Khánh diệt vong rồi! Mau chạy đi! Man tộc đánh vào cung rồi!”

 

Ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

 

Nhưng ta biết — phải chạy thôi.

 

Ta húc tung lồng sắt, dùng cả tay chân mà lao thẳng về phía ngự thiện phòng.

 

Lưu ma ma đang kéo một tiểu thái giám vừa mới bị thiến xong chạy ra ngoài.

 

Ngọn lửa đốt rụi mái nhà, một tiếng vang lên ầm trời, xà ngang gãy đổ.

 

Một thanh gỗ lớn rơi thẳng xuống, đè trúng người Lưu ma ma.

 

Ta bò đến bên bà, ngồi xổm xuống, khẽ l.i.ế.m lên gương mặt ấy.

 

Mặn chát.

 

Lưu ma ma thều thào:

 

“Đừng khóc… Mễ Đậu…”

 

Khóc?

 

Ta theo bản năng sờ mặt mình, mới phát hiện — nước trong mắt đang chảy ra.

 

Thân thể Lưu ma ma bị đè nát, bà gắng gượng lôi từ trong người ra một gói vải, nhét vào tay ta.

 

Rồi chỉ vào đứa trẻ bên cạnh, bảo ta — hãy đưa nó chạy đi cho thật nhanh.

 

“Chạy… mau chạy đi…”

 

“Không đi.”

 

Ta rụt rè nằm xuống bên cạnh Lưu ma ma, khẽ dụi mặt vào mái tóc đã bạc của bà, thì thào:

 

“Bánh nướng… ma ma… không đi đâu cả.”

 

Đôi mắt Lưu ma ma đã bắt đầu lờ đờ, nhưng bà vẫn lặp lại câu nói ban nãy:

 

“Chạy mau…đi về phía Tây… đến Kì Thành… có bánh nướng ăn… đi…”

 

Giọng bà nhỏ dần, nhỏ dần…

 

Ta khẽ húc vài cái, bà cũng không còn ngẩng đầu lên nữa.

 

Kì Thành — ta biết nơi đó.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lưu ma ma từng nhắc qua, đó là quê cũ của bà.

 

Trưởng công chúa từng nói, trong thoại bản có một đoạn cảm động nhất:

 

“Người yêu đem một nhúm tóc của anh hùng đã khuất về cố hương, an táng nơi chôn nhau cắt rốn.”

 

Lưu ma ma là người đối tốt với ta nhất.

 

Vậy, hẳn bà chính là “người yêu” của ta rồi.

 

Ta lấy vài sợi tóc của Lưu ma ma, cất kỹ vào người, rồi buộc kỹ gói vải mà bà để lại.

 

Quay đầu nhìn lại — mới phát hiện, tiểu thái giám kia cũng đã bị xà nhà đè c.h.ế.t từ lâu.

 

Chỉ là… Lưu ma ma không biết, vẫn bảo ta đưa hắn chạy trốn.

 

Bên trong gói vải ấy — toàn là bánh nướng.

 

Đủ để ta ăn trong nhiều ngày liền.

 

Bên ngoài, thiên hạ đã đại loạn.

 

Lửa cháy khắp nơi, t.h.i t.h.ể khắp nơi.

 

Có người truyền tai nhau:

 

“Hoàng đế đã chạy rồi! Trưởng công chúa nhảy lầu tuẫn quốc rồi!”

 

Ta không hiểu rõ, chỉ thấy n.g.ự.c mình nghẹn lại, khó chịu như mắc bệnh.

 

Xe ngựa chen chúc thoát khỏi thành, tiếng khóc vang trời.

 

Không biết ai đó đang gào khản cổ:

 

“Con ta đâu! Trả con ta lại đây!”

 

Ta chỉ biết — ra khỏi thành, phải đi về phía Tây.

 

Trước đây Trưởng công chúa từng nói:

 

“Ngươi sống những ngày vinh hiển nhất. Khắp thiên hạ này, chẳng có con sói nào sung sướng bằng ngươi.”

 

Nhưng đến khi ta rời khỏi hoàng thành, mới nhận ra — bên ngoài sống cũng không quá khổ.

 

Hóa ra ngoài cung chẳng có bao nhiêu báo dữ hay chó sói

 

Chỉ có… bọn thảo khấu lưu vong.

 

Chúng thấy ta đi một mình thì sinh ý xấu, vài kẻ vác d.a.o rựa tiến lại, cười hề hề hỏi:

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

“Cô nương, đi một mình à?”

 

Một mình?

 

Ta lắc đầu.

 

Không phải một mình — ta là dã thú.

 

Chúng nhìn quanh bốn phía, rồi bất ngờ phì cười:

 

“Còn dám lừa người hả?”

 

Nói đoạn, liền vung đao xông tới!

 

A! Là đấu thú sao?

 

Không đúng… ta là thú, chúng không phải… vậy chắc phải gọi là… đấu người?

 

Nhưng giờ không kịp nghĩ nữa rồi!

 

Ta khom người, nhe răng gầm nhẹ, bất ngờ lao thẳng về phía trước.

 

Dễ dàng né khỏi nhát d.a.o đầu tiên, ta ngoạm một phát — cắn đứt cổ kẻ đi đầu.

 

Thanh đao của hắn rơi xuống đất, vang lên một tiếng “keng”, khiến lũ còn lại sững sờ kinh hãi.

 

Phải g.i.ế.c sạch.

 

Nếu không, ta sẽ bị đánh.

 

Bọn này còn dễ đối phó hơn cả báo.

 

Không tốn mấy hơi sức, từng kẻ, từng kẻ một, đều gục xuống đất.

 

Máu b.ắ.n tung tóe, vấy đỏ cả xiêm y trên người ta.

 

Rắc!

 

Phía sau đột nhiên có tiếng động.