Ta cảnh giác quay đầu lại nhìn — là một tiểu hài tử.
Áo quần rách nát, đầu to người nhỏ, chẳng phân rõ nam hay nữ.
Nó bị dọa đến hồn phi phách tán, co rúm người dưới gốc cây, giơ một cây gậy mỏng manh về phía ta.
Ta thử rón rén tiến một bước, nó liền hét toáng lên, vung loạn cây gậy trong tay:
“Ngươi đừng qua đây!!”
“A a a — mẫu thân ơi! Mẫu thân ơi! Cứu con! Đừng lại gần! Đừng lại gần!!”
Cây gậy bị nó vung trượt tay, nện thẳng vào đầu ta.
Là… muốn ta nhặt à?
Ta cắn lấy cây gậy, chậm rãi bước đến.
Tiếng van xin hoảng loạn của nó vang vọng dưới gốc cổ thụ:
“Xin ngươi… đừng g.i.ế.c ta…”
Ta buông cây gậy xuống, giữ khoảng cách, đưa mũi ngửi ngửi.
Là… nữ hài.
Ừm.
Không cùng phe với lũ người kia.
Tiểu cô nương sợ đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa, ta vừa nhúc nhích, nàng liền nôn oẹ ngay tại chỗ.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Chỉ toàn nước chua với đám cỏ mục trong bụng.
Nàng… đói rồi.
Ta lục trong bọc vải đeo trước ngực, lấy ra một chiếc bánh nướng, bẻ làm đôi, rồi đưa tay ra.
Nàng dần dần không hét nữa, nhưng vẫn đứng c.h.ế.t trân, chẳng dám động đậy.
Giờ phải làm sao đây?
Ta vội nghĩ cách, bèn liều thử lên tiếng:
“Chụt chụt chụt…?”
“Hả?”
Thấy nàng có phản ứng, ta bắt chước dáng vẻ Lưu ma ma lần đầu cho ta ăn, lắc nhẹ tay đưa ra bánh:
“Chụt chụt chụt!”
Tiểu cô nương tựa hồ hiểu ra, chỉ tay vào mình, líu ríu nói:
“Cho… cho ta ư?”
“Cho ngươi, ăn đi.”
“Tạ… tạ ơn…”
Nàng nhận lấy nửa cái bánh còn vương m.á.u kia, không chần chừ mà nhét thẳng vào miệng.
Vừa ăn được vài miếng, nước mắt lại trào ra.
Không còn là tiếng gào thét vì sợ hãi như trước, mà là tiếng khóc thực sự — tha thiết, nghẹn ngào.
Nàng vừa khóc vừa rúc cả người vào lòng ta, miệng không quên l.i.ế.m mấy mẩu vụn rơi xuống đất, dính đầy bụi bẩn, rồi nuốt vào.
Nàng nói, nàng tên là Tiêu Sắt.
Ta khẽ gật đầu — nhưng lại bị nàng hiểu lầm là không tin.
“Vậy thì…”
Nàng chùi tay lên áo ta mấy cái, rồi lí nhí nói:
“Thật ra ta tên là Nhạc Nhi… nhưng phụ mẫu và đệ đệ đều không còn nữa rồi.”
“Tiên sinh kể chuyện bảo, đại hiệp trong thiên hạ đều là những kẻ không cha không mẹ, giữa loạn thế mà nên nghiệp lớn, trong cảnh tiêu điều mà vang danh thiên hạ…Nên ta tự đặt tên mình là Tiêu Sắt.”
Ta tựa hồ hiểu, lại như chưa hiểu, ngơ ngác nói:
“Vậy ngươi giỏi thật đấy, đúng là anh hùng đại hiệp rồi.”
Và thế là — nàng đi theo ta luôn.
Vì ta nói, ta phải đến Kì Thành.
“Vậy ta theo ngươi! Ta là hiệp khách, mà hiệp khách thì phải nay đây mai đó.”
Ta nghĩ bụng…
Lưu ma ma bảo ta mang theo tiểu thái giám kia đi, mà hắn đã c.h.ế.t rồi.
Giờ ta dẫn theo một đứa chẳng cần bị thiến… cũng tính là nghe lời ma ma đi.
Tiêu Sắt còn từ trong đám người c.h.ế.t kia moi ra hai cây d.a.o rựa tốt nhất, mỗi đứa cầm một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta chưa từng dùng mấy thứ này bao giờ.
Nàng nói:
“Ngươi lợi hại như vậy, cầm vào là biết dùng thôi. Mẫu thân ta từng dặn — đừng có cái gì cũng cắn, không vệ sinh đâu.”
Tiểu cô nương này thật lắm lời, vừa lên đường đã luôn miệng ríu rít bên ta.
Ta vốn không phải không biết nói, chỉ là Trưởng công chúa không thích ta dùng tiếng người, bảo như thế thì không giống dã thú.
Lâu dần, ta cũng nói không rành nữa.
Tiêu Sắt nghe ta từng ở trong cung, lập tức dính lấy, hết hỏi đông lại hỏi tây:
“Trong cung? Trong cung bữa nào cũng có bánh nướng ăn à?”
“Thỉnh thoảng… Lưu ma ma cho.”
“Vậy… vậy ngươi từng gặp Hoàng đế chưa? Trông ông ta thế nào?”
Ta nghĩ một lúc — Hoàng đế ta từng gặp rồi.
Chỉ là ta không thích hắn.
Mỗi lần hắn đến, trường đấu thú lại là một phen sống chết.
Không c.h.ế.t thì cũng tan xương nát thịt.
“Là kẻ xấu.”
“A!”
Tiêu Sắt hoảng hốt che miệng lại, hạ giọng thì thầm:
“Ta cũng nghĩ vậy. Không thì sao lại tự mình bỏ trốn chứ!”
“Thế còn ngươi, sao lại một mình ra khỏi cung? Ngươi không có bằng hữu à?”
“Không phải một mình.”
Ta lắc đầu, nghiêm túc đáp:
“Ta là thú, không phải người. Không có bằng hữu, chỉ có người thương. Lưu ma ma…người thương.”
Tiêu Sắt như vừa phát hiện ra một bí mật lớn, ngậm miệng lại, từ đầu đến chân đánh giá ta một lượt.
Cuối cùng bật cười khúc khích:
“Gạt người! Ngươi rõ ràng là người mà!”
Ta là… người sao?
“Cho dù ngươi từng là một thứ khiến Lưu ma ma yêu quý… thì ngươi cũng vẫn là một con người!”
Nàng nói gì đó sâu xa, ta nghe chẳng hiểu.
Giống như trước kia có một vị đại sư vào cung, nói lời cũng khó hiểu chẳng kém.
Trưởng công chúa bảo:
“Đại sư nói gì cũng đúng cả.”
Mà Tiêu Sắt là đại hiệp, lời nàng nói… chắc cũng đúng rồi.
Vậy thì — ta là người.
Tiêu Sắt quả không hổ danh là một đại hiệp — nàng rất giỏi nói chuyện với người khác.
Hai ta vừa đi vừa dò hỏi khắp nơi, chẳng biết đã mấy tháng trôi qua, vậy mà thật sự… cũng sắp đến được Kì Thành rồi.
Qua khỏi quận Bình Thành, vượt thêm một ngọn núi nữa là tới.
Mấy cái bánh nướng sớm đã ăn sạch từ lâu, nhưng Tiêu Sắt nhanh chóng tìm được kế sinh nhai cho ta.
Loạn thế, người giàu bỏ trốn rất nhiều, ai cũng sợ bị bọn cướp giết.
Thế là ta liền làm tiêu cục dọc đường cho bọn họ.
Ai cần ta thì đưa ít bạc, ai không cần — ta g.i.ế.c hai tên gia đinh của họ rồi bọn họ cũng phải cần.
Đổi được đều là bạc, là tiền.
Toàn bộ tiền bạc đều giao cho Tiêu Sắt cất giữ, nàng sẽ thay ta đổi lấy đồ ăn, đổi lấy y phục.
Ngày qua ngày như nước chảy mây trôi, trời dần chuyển sang oi bức.
Trên phố đầy rẫy dân chạy nạn đói lả nằm la liệt, ruồi nhặng vo ve từng mảng.
Vùng đầu tiên bùng phát ôn dịch — chính là quận Bình Thành.
Hai ta vừa rời khỏi khu náo nhiệt thì đã nghe tiếng người khóc lóc:
“Dịch bệnh tới rồi! Là ôn dịch tới rồi!”
“Quan phủ đóng chặt cổng thành… muốn giam c.h.ế.t chúng ta trong này!”
“Ta không bị bệnh! Ta vẫn khoẻ… ta không bị bệnh đâu!”