Bánh Nướng Và Mễ Đậu

Chương 8



Thật ra… ta cũng là một đại nhân vật đấy chứ.

 

Không thua gì hiệp khách Tiêu Sắt, lại chẳng kém Dược Thần.

 

Chỉ thấp hơn thần nữ Hỉ Lạc, người có thể hoá ra bánh nướng ăn mãi không hết một chút mà thôi.

 

Ta từng là thú nô dữ tợn nhất trong cung.

 

Không vũ khí trong tay, cắn c.h.ế.t ba mươi sáu thích khách Kim Ngao.

 

Từng đấu cùng hai mãnh hổ giữa sàn sắt, g.i.ế.c sạch tất cả thú nô từng đứng đối diện trên đấu trường.

 

Trong cung, ai ai cũng bảo — ta là hung khí của Trưởng công chúa.

 

Nay ta đã thành người, thì vẫn là thanh đao sáng lạnh lẽo trong tay nàng.

 

Đám người kia đồng loạt xông lên.

 

Ta giữ chặt Hỉ Lạc bằng một tay, tay kia xoè năm ngón ra như trảo sắt, chỉ trong nháy mắt — thân hình đã lướt tới trước, một đòn xuyên thẳng qua lồng n.g.ự.c kẻ đầu tiên.

 

Lúc ta rời khỏi doanh trại, chân giẫm lên bùn đất trơn trượt, m.á.u trên người nhỏ từng giọt xuống đất.

 

Hỉ Lạc nằm trên lưng ta, đầu rũ xuống thở dốc, giọng nói khẽ khàng truyền đến tai ta:

 

“Chúng ta… ra ngoài rồi sao?”

 

“Ra rồi.”

 

Ta cõng nàng, từng bước chậm rãi mà đi, khe khẽ hỏi:

 

“Chúng ta… đi đâu bây giờ?”

 

Hỉ Lạc không đáp.

 

Máu từ người nàng cứ thế chảy dọc theo lưng ta, chẳng biết có phải từ trước khi ta tìm được, nàng đã bị thương nặng rồi không.

 

Con đường này… chẳng có điểm cuối, bởi vì ta cũng chẳng biết nên đi đâu nữa.

 

Tối qua, Hỉ Lạc bảo: thêm chút bột, để sáng hôm sau dậy là có thể nướng luôn.

 

Ta vốn định đòi nàng tết tóc cho mình, cứ bám riết không chịu để nàng làm.

 

Giá như nàng làm nhiều hơn một chút, ta còn có thể về nướng, mang theo bên mình… để giữ lấy chút tưởng niệm.

 

Ta đưa nàng về lại tiểu viện.

 

Sân viện này từng được ta siêng năng lát bằng đá xanh, giờ đào lên, móng tay ta cũng bị mài đến nứt toác.

 

Thế nhưng, khi hố đã đào xong… ta lại chẳng nỡ đặt Hỉ Lạc xuống.

 

Ta nhẹ nhàng nằm xuống bên nàng, giống như khi xưa từng nằm cạnh Lưu ma ma, cẩn thận dùng đầu mình cọ cọ vào tay nàng một chút.

 

“Hỉ Lạc…”

 

Vừa mở miệng gọi, nước mắt đã lã chã rơi, từng giọt, từng giọt thấm vào lòng đất.

 

Trời bỗng đổ mưa như trút.

 

Cơn mưa lớn dội xuống, làm đầy căn nhà ta đã “đo ni đóng giày” cho Hỉ Lạc.

 

Thời tiết lạnh thế này… sao lại là mưa, mà không phải tuyết?

 

Một tia chớp bất ngờ xé ngang trời đất, chiếu cả thế gian thành một màu trắng xám thảm đạm.

 

Trên gương mặt tái xanh của Hỉ Lạc, vệt m.á.u đỏ tươi ấy — vẫn không bị mưa cuốn trôi.

 

Ta bỗng phát điên.

 

Trong đầu hỗn loạn như một mớ tơ vò, chỉ có nước mắt là bị mưa xối cho bật ra, tuôn ào ào như thác.

 

Đôi mắt Hỉ Lạc mãi vẫn chẳng chịu mở.

 

Ta quỳ bên nàng, nắm lấy tay nàng mà cầu khẩn:

 

“Ngươi nhìn ta đi… nhìn ta một cái thôi! Hỉ Lạc… ta cầu xin ngươi… hãy nhìn ta đi! Ta không phải súc sinh, ta là người… là con người! Ta biết đau vì Hỉ Lạc, ta đau lắm…ngươi… có thể mở mắt ra nhìn ta một cái không?”

 

Nàng không động đậy.

 

Bàn tay lạnh buốt đến kinh người.

 

Ta biết rồi.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Ta sẽ không bao giờ còn có Hỉ Lạc nữa.

 

Hôm qua nàng còn nói muốn ăn hoành thánh.

 

Sáng sớm tỉnh dậy còn mắng ta vì lại dùng răng cắn phần gốc của dưa chua.

 

Vậy mà bây giờ… da thịt đã trắng bệch, lạnh ngắt.

 

Ta nằm cạnh nàng suốt cả đêm.

 

Đến sáng, ta dọn sạch chỗ nước lạnh đã đóng băng trong hố ra, lại trải thêm chăn bông.

 

Ta sợ nàng lạnh.

 

Lại nghĩ, đến mùa hè sẽ đào nàng lên, thay chăn bằng chiếu cói cho mát.

 

Càng nhìn… càng thấy nàng như vẫn còn sống.

 

Ta không dám nghĩ, bởi chỉ cần nghĩ thôi, ta sẽ dừng tay — rồi cứ thế nhìn nàng thật lâu.

 

Nhưng dù có nhìn bao lâu…

 

Cũng chưa từng thấy nàng… mở mắt ra một lần nào nữa.

 

Việc huyết tẩy doanh trại… làm sao mà giấu được.

 

Ngày thứ hai sau khi Hỉ Lạc mất, bọn họ đã tìm đến cửa.

 

Có lẽ… không phải cùng một lũ.

 

Ta đã nhịn đói suốt một ngày, lúc ấy đang nằm bò bên nấm mồ nhỏ của Hỉ Lạc, l.i.ế.m chút bột mì còn sót lại trong đáy thau.

 

Người mở cửa là một nữ nhân.

 

Nàng rất đặc biệt — khoác khải giáp màu đen sẫm, trong tay cầm một ngọn trường thương.

 

Chỉ vừa liếc nhìn nàng lần đầu tiên, ta đã biết: ta không g.i.ế.c nổi người này.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ấy vậy mà nàng lại bật cười, vươn tay về phía ta:

 

“Ta biết ngay là ngươi mà…Lúc nghe người khác kể lại, ta đã đoán ra rồi — là ngươi làm.”

 

“Cùng Kỳ, lần cuối cùng gặp ngươi là ở chỗ Trưởng công chúa… đi theo ta đi.”

 

Ta ngẩng đầu nhìn nàng:

 

“Đi đâu?”

 

“Theo Tần Vương thu hồi sơn hà, trả lại yên ổn cho bá tánh.”

 

Ta theo phản xạ lùi lại hai bước, nhe răng gầm nhẹ với nàng.

 

Thấy vậy, nàng lại bình thản nói thêm:

 

“Có cơm ăn. Bảo đảm cho ngươi ăn no.”

 

Ta không biết nàng đến là để làm gì, im lặng hồi lâu, thực ra trong lòng đã giằng co cả nửa ngày rồi.

 

Không nỡ rời xa Hỉ Lạc… nhưng cũng không muốn c.h.ế.t đói.

 

Hiệp khách, dược thần, thần nữ — đều đã c.h.ế.t cả rồi.

 

Ta… chẳng còn nơi nào để đi.

 

Nàng chịu thu nhận ta, vậy cũng là một điều tốt.

 

“Có bánh nướng không? Mỗi bữa hai cái bánh nướng, một bát cháo loãng. Vì ngươi… ta có thể chết.”

 

Nàng gật đầu nhận lời.

 

Lúc ấy ta mới nói tiếp:

 

“Ta không gọi là Cùng Kỳ. Ta tên là… Mễ Đậu.”

 

Tướng quân có một vị quân sư.

 

Nàng bị tàn tật, không thể đi lại — nhưng lại có tài mưu lược xuất chúng — mọi việc tính toán đều chuẩn xác, chỉ huy trận chiến thì trăm trận trăm thắng.

 

Chúng ta từng quây quần bên nhau kể lại chuyện cũ, quân sư nghe xong thì nói:

 

“Ngươi đây chẳng phải là tái nhập quân ngũ sao?”

 

Bình thường nàng luôn ung dung điềm tĩnh, nhưng uống rượu vào lại ôm lấy ta và tướng quân, gào khóc thảm thiết:

 

“Ta sợ… ta sợ lắm… ta chưa từng thấy người g.i.ế.c người. Khổ quá, Trường Mệnh ơi…Cái thế đạo này… sao mà khổ vậy chứ!”

 

“Ta không muốn thấy cảnh người ăn người… nhưng ta thật sự sợ! Ta rất sợ! Ta chỉ là một bán tiên, đánh trận toàn nhờ bói toán…Thế nhưng thiên mệnh thì ta lại đoán không ra. Tại sao… lại đưa ta tới nơi này? Ta muốn về nhà…Ta sợ lắm…!”

 



 

Nhưng nàng… rất nhanh đã không còn phải sợ nữa.

 

Đêm tập kích ải Liễu Thành, nàng cùng tướng quân chia làm hai đường.

 

Sau đó… c.h.ế.t trên một ngọn đồi vô danh.

 

Tướng quân lặng lẽ thật lâu, rồi lệnh cho người mang t.h.i t.h.ể nàng bọc lại.

 

Ta theo tướng quân chinh chiến g.i.ế.c giặc, cũng theo nàng cứu dân.

 

Là phó tướng thân cận nhất của nàng.

 

Người ta gọi ta là Tướng quân Mễ Đậu, nói rằng ta có thể một mình địch nổi trăm người.

 

Hiện giờ ta đã biết dùng d.a.o yển nguyệt, cưỡi ngựa cũng rất thuần, chỉ là thỉnh thoảng nóng vội quá… vẫn cắn người.

 

Những chuyện như quốc gia xã tắc, thật sự quá lớn lao, ta không hiểu được.

 

Cũng giống như khi Tướng quân hỏi ta về sau muốn gì, ta chỉ biết nói:

 

“Ta muốn ăn bánh nướng.”

 

Mãi đến ngày hạ được cửa ải Huyền Môn, tiệc mừng công kéo dài đến nửa đêm…

 

Ta lại là kẻ đi đầu trong đội ngũ.

 

Thi thể của Tướng quân đi theo phía sau ta.

 

Ánh lửa đỏ rực cháy sáng như ngọn đèn đưa tiễn, thiêu đốt nàng tới mức không còn vương chút tội nghiệt nào.

 

Doanh trại lặng ngắt như tờ, mọi người ôm nhau khóc nức nở, tụ thành từng nhóm.

 

Ta đứng trước phần mộ của Tướng quân, ngồi xổm xuống, cách một lớp đất mà ghé má mình áp vào nàng.

 

Có người hỏi ta:

 

“Mễ Đậu tướng quân, sau này chúng ta phải làm sao?”

 

Ta làm sao biết được?

 

May thay, Trần Trường Mệnh đã lo liệu chu toàn, để lại cho ta hai người biết chữ, đầu óc linh hoạt, dựa theo ba mươi sáu bức bản đồ nàng vẽ mà tiến đánh từng bước, đến khi hội quân cùng với Tần vương.

 

Tần vương cũng hỏi ta muốn gì.

 

Ta nói:

 

“Muốn ăn bánh nướng…”

 

Chẳng hiểu sao, vừa mở miệng liền nghẹn ngào, không nói tiếp được.

 

Lệ tuôn như đứt chuỗi, từng hàng, từng hàng trào xuống.

 

Lúc đó ta mới biết — thật ra ta không chỉ muốn bánh nướng.

 

Ta muốn có ma ma, muốn có Tiêu Sắt, muốn có dược thần - người mà đến tên ta còn chưa biết, muốn có cả Hỉ Lạc.

 

Ta muốn mọi người đều còn sống.

 

Ta muốn thế gian này không còn binh đao loạn lạc, người làm vua thì phải lo cho dân, muốn thiên hạ thái bình.

 

Đại tướng quân Trần Trường Mệnh nếu không còn chiến sự, thì có thể theo quân sư và binh sĩ cùng gieo cấy ngoài đồng.

 

Ma ma đến tuổi xuất cung, mang theo tiền thưởng cùng Hỉ Lạc mở một sạp bánh nướng nhỏ bên đường.

 

Ta nhìn sang Tần vương, trên mi tâm của hắn như khắc bốn chữ “Vì nước vì dân”, ta khẽ đáp:

 

“Bánh nướng.”

 

Hết.