Hai ta lảo đảo tìm đường, kẻ không quen lối, người cũng mù mờ phương hướng — vậy mà cuối cùng thật sự tìm đến được.
Giang Thành quả thực… cũng chẳng khấm khá hơn là bao.
Nhưng đúng là có quân đóng giữ.
Vừa nghe nói bọn ta là dân chạy loạn, liền nhanh chóng cho vào thành.
Chỉ là… ánh mắt bọn lính nhìn Hỉ Lạc khiến ta thấy khó chịu.
Giang Thành người thưa, c.h.ế.t nhiều, nhà cửa bỏ trống cũng không ít, thuê một tháng chỉ mất mười đồng tiền.
Ta và Hỉ Lạc lại thu dọn một gian, tiếp tục dựng sạp nướng bánh.
Nơi này có bầu không khí kỳ quái, không nói rõ được là lạ ở đâu.
Dù có khá nhiều binh lính, nhưng kẻ ăn mày ngoài đường… còn nhiều hơn cả Kì Thành.
Hôm ấy, khi hai ta đang dọn hàng như thường lệ, bên vệ đường có một đứa trẻ co ro.
Thật ra, bên vệ đường luôn có không ít đứa nhỏ như thế — nhưng ta vừa nhìn liền chú ý đến nàng.
Giữa đám người chen chúc đói khát, ai cũng rên rỉ kêu khóc, chỉ riêng nàng nâng một quyển sách, lặng lẽ đọc dưới ánh tuyết bàng bạc rọi xuống mặt đường.
Ta cảm thấy kỳ lạ, dừng chân lại nhìn.
Chỉ một lần nàng ngẩng đầu nhìn ta… mà tuyết quanh thân dường như tan biến.
Ta như bị kéo ngược trở về mùa hè năm ngoái — giữa cái nóng như thiêu đốt, ruồi bay tứ phía, và một vị hiệp khách… đã qua đời vì ôn dịch.
Nàng chính là cô bé từng múc cho ta thêm một bát thuốc hôm trước.
Giờ đây, nàng đang trừng trừng nhìn chiếc bánh trên tay ta.
Ta không nỡ, liền bẻ một cái đưa cho nàng, rồi ngồi xổm xuống hỏi:
“Sao lại ở đây?”
Nàng ngơ ngác nhìn ta, có lẽ… không nhớ ra nữa.
“Kì Thành… ngươi…Dược Thần!”
Ta gọi thế, vì câu “người tốt từng múc cho ta hai bát thuốc” nghe dài quá.
Mà thần tiên thì đều là người tốt.
Thế nên nàng là Dược Thần.
Dược Thần lập tức hiểu được, nước mắt lã chã rơi xuống hai bên má, rồi hung hăng cắn một miếng bánh, như hận không thể nuốt luôn tất cả uất ức vào bụng.
“Sư phụ ta c.h.ế.t rồi! Lũ khốn đáng c.h.ế.t ấy tranh giành thuốc của người, lôi kéo cướp đoạt… kéo cho đến khi người tắt thở!”
Ánh mắt nàng như bốc cháy, vừa nhai bánh vừa trừng mắt nhìn ta:
“Đáng lẽ… ta không nên cứu các ngươi.”
Nhưng cũng chẳng cứu được ai.
Sáng hôm sau, nàng cũng không còn nữa.
Trên đường ra quầy bánh với Hỉ Lạc, ta thấy trong lòng cứ bồn chồn, liền bảo nàng đi trước, đi theo đường buổi sáng vẫn hay ra bán hàng.
Còn ta, men theo ngả này đến tìm Dược Thần.
Nàng đã đông cứng rồi.
Bên cạnh, vài đứa trẻ con đang tranh nhau bẻ gãy ngón tay nàng — để moi ra miếng bánh cuối cùng vẫn còn nắm chặt trong tay.
Trong lòng ta nghẹn một cục u uất, bèn quát đám trẻ con kia tản ra, rồi tìm một góc đất trống, đào hố chôn Dược Thần.
Không nói đâu xa, việc đào hố, chôn người, cắm miếng gỗ làm bia…
Giờ ta đã quá đỗi thuần thục.
Làm xong, trời cũng vừa hửng sáng.
Trong túi ta còn năm đồng tiền.
Đi ngang qua chỗ Lý tỷ tỷ bán hoành thánh, ta mua một bát, nói là đem cho Hỉ Lạc.
Tối qua nàng có nói, muốn được ăn một bát hoành thánh nóng hổi, bỏng cả miệng.
Đợi lát nữa ta sẽ ngồi bên đường ăn cùng nàng, ăn xong rồi mang bát về trả cho Lý tỷ tỷ.
…
Nhưng thứ ta tìm được — chỉ là một quầy bánh ngã nghiêng đổ vỡ.
Bát hoành thánh trên tay rơi xuống đất choang một tiếng, vỡ làm đôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nước súp nóng hổi hoà vào tuyết tan, rồi nhanh chóng đông cứng lại.
Lửa trong bếp lò đã tắt ngấm, bánh cũng bị đám ăn mày qua đường cướp sạch.
“Hỉ Lạc?”
Ta ngơ ngác gọi một tiếng, rồi dựng lại cái bếp, kê qua một bên.
Mùi hương quen thuộc trên người Hỉ Lạc đã bị đông lạnh thành một vệt mỏng tang, ta chỉ cần dựa vào đó là lần ra được hướng.
Có lẽ… ta thực sự là sói, không phải người.
Mùi của Hỉ Lạc càng lúc càng rõ — nhưng lại trộn lẫn với vô số mùi hôi thối, dơ bẩn, khiến tim ta đập loạn trong lồng ngực.
Từ xa, ta đã nhìn thấy hàng cọc nhọn, dựng thẳng quanh trại như hàng rào.
Từng đợt âm thanh huyên náo vọng lên từ phía dưới.
Ta khom người lại, rón rén tiến sát, cố lắng tai nghe kỹ — mới nhận ra… trại lính này gần như không có ai.
Một nơi rộng đến thế, lại là doanh trại đóng quân chính quy, vậy mà nghe kỹ… chưa đến năm sáu chục người.
Chẳng phải là… lừa người sao?
Dân Giang Thành vì tin có binh lính trấn giữ mà cố cầm cự từng ngày, nào ngờ — chẳng một ai hay biết, cái doanh trại đóng quân này là đồ giả.
Lần đầu tiên trong đời, ta hận bản thân mình đến thế.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Dẫu đã được đại hiệp hóa thành người, vẫn chẳng thể hiểu nổi bao nhiêu chuyện.
Chỉ có một điều tốt.
Người ít… thì ta g.i.ế.c cho sạch.
Không chờ được đến đêm, ta vòng từ phía hông doanh trại mà lặng lẽ đột nhập, lần theo mùi hương của Hỉ Lạc.
Trên đường chỉ g.i.ế.c có ba tên.
Vậy mà vẫn rối loạn cả trại.
Không biết là ai đã hất đổ giàn củi, bén lửa thiêu cháy cả lều trại.
Giữa thanh thiên bạch nhật, lửa bùng lên dữ dội.
Một cơn gió lùa qua, ép làn khói đặc sệt cuộn lại phủ đầy mặt ta.
“Cháy rồi! Cháy rồi!!”
Cả trại tức thì hỗn loạn, đêm qua lại vừa đổ tuyết, xúc lên dập lửa cũng không khó.
Nhưng khói đen đặc quánh, sặc lên mũi, làm ta không lần ra được mùi của Hỉ Lạc.
Cho đến khi — một tiếng thét chói tai xé tan khói lửa:
“A! —— Ả tiện nhân khốn kiếp! Lão tử g.i.ế.c ngươi!!!”
Ta theo bản năng lao vọt tới — chỉ thấy hai ba tên lính đang vây thành vòng tròn, chính giữa có một kẻ… bị cắn đứt hạ thể.
Hỉ Lạc mình đầy máu, tựa vào đất mà ngồi, “phì” một tiếng nhổ thứ dơ bẩn trong miệng ra.
Nàng cười — một nụ cười đầy máu, rực rỡ như ánh dương:
“Giết đi. Giết ta rồi, ngươi cũng chẳng lấy lại được thứ đó đâu! Lũ súc sinh chó má kia, dưới lừa dân, trên lừa triều đình, có gan thì g.i.ế.c ta đi! Để ta làm ác quỷ — đêm đêm đến đòi mạng các ngươi!”
Đám kia tức điên lên, túm tóc nàng chuẩn bị ra tay.
Ta lao đến trong ba bước — mỗi lần há miệng là một mạng, g.i.ế.c liền bốn kẻ trong nháy mắt.
Có kẻ bên cạnh nhìn thấy, gào lên chỉ tay chửi rủa rồi nhào tới.
“Hỉ Lạc!”
Ta khom người xuống, gọi nàng bám lấy lưng ta.
Hỉ Lạc khựng lại giây lát, thì thào:
“Ta…không sống nổi…”
“Câm miệng!”
Ta quát lớn, nhe răng:
“Lên đi!”
Nàng mím môi, dùng cánh tay còn lại gắng sức trèo lên, ta lập tức vươn tay đỡ, bế nàng gọn gàng trên lưng.
Trước mặt là biển lửa rực cháy và khói dày từng tầng, cùng bọn người cầm đao, kiếm, thương… lũ lượt kéo đến.