Bánh Quế Hoa

Chương 1



Ta là con gái của tội thần, lưu lạc đầu đường xó chợ, suýt nữa bị bán vào chốn hồng trần.

 

May mắn thay, ta gặp được một vị tiểu thư thoát tục như tiên giáng trần.

 

Lần đầu gặp gỡ, ta được tiểu thư dùng một miếng bánh quế hoa dẫn ta về phủ.

 

Mười ba tuổi, tiểu thư lại dùng một miếng bánh quế hoa, dỗ dành ta học chữ đọc sách, còn bắt ta thay nàng quản lý việc trong nhà.

 

Nào ngờ, ngay sau đó tiểu thư lại khởi binh tạo phản.

 

Còn ta, lần đầu tiên bị bỏ lại quê cũ Lạc Dương.

 

Không còn bánh quế hoa nữa.

 

Thì ra, “tiểu thư” kỳ thực là đại công tử, về sau lại trở thành hoàng đế.

 

Khi hắn đến cầu ta trở về, trong tay cầm một hộp bánh quế hoa:

 

“Chiếu Chiếu, tiểu thư đến đón ngươi về nhà rồi.”

 

1

 

Lần đầu gặp tiểu thư, ta mới có năm tuổi, nghe những kẻ mắng chửi ta nói, ta là con gái của tội thần, sớm muộn gì cũng bị bán vào Giáo Phường Ty.

 

Ta ôm lấy cái bụng đói meo mà nghĩ ngợi.

 

Giáo Phường Ty là nơi nào?

 

Có bánh quế hoa không?

 

Ta bị một bà mụ thô lỗ xô đẩy đi về phía trước, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng.

 

Khi cha còn sống, mỗi ngày đều mua bánh quế hoa cho ta, hương vị ấy ta quen thuộc đến mức nào:

 

“Bánh quế hoa!”

 

Ta theo bản năng kéo người bên cạnh, muốn chạy về hướng có mùi thơm ấy.

 

Nhưng lại bị kẻ khác bất ngờ đá một cước từ phía sau, bàn tay bị đá vụn cứa rách, cát sỏi lẫn vào, trên mặt cũng in vết bầm.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

“Đau quá.”

 

“Con tiện chủng kia định đi đâu! Với thân phận hiện giờ, còn dám mơ ăn bánh quế hoa? Để ta đánh ngươi thành bánh quế hoa cho coi!”

 

Ta quên mất, người đàn bà này không chỉ bỏ đói ta ba ngày, mà còn ngày ngày đánh đập, bóp nghẹt ta.

 

Nhìn sắc mặt ả, e rằng lại sắp giáng đòn xuống.

 

Bàn tay của bà mụ sắp vung xuống, ta theo bản năng che đầu, nhắm chặt mắt lại.

 

Chờ hồi lâu, cái tát trong tưởng tượng chẳng rơi xuống, ngược lại hương bánh quế hoa tràn vào khứu giác.

 

Ta rụt rè mở hé một con mắt, thấy một tỷ tỷ xinh đẹp đang đưa cho ta một miếng bánh quế hoa.

 

Ta vội vàng nhận lấy, cắn một miếng, nhoẻn miệng cười ngọt ngào:

 

“Cảm ơn tỷ tỷ!”

 

Người đàn ông bên cạnh tỷ tỷ nhịn không được bật cười, còn nét mặt tỷ tỷ cũng đổi khác.

 

Ừm… Chiếu Chiếu đã nói sai điều gì sao? Vậy phải nhanh ăn hết bánh thôi, nếu không sẽ bị cướp mất.

 

Ta nhét luôn phần còn lại vào miệng, ăn quá vội, liền bị nghẹn.

 

Ta ôm cổ, nước mắt trào ra.

 

Tỷ tỷ thở dài, đưa nước cho ta:

 

“Ngốc quá.”

 

Ta không thông minh, nhưng đâu phải không nghe ra được tỷ tỷ đang mắng mình, đã vậy thì ta sẽ không nói cảm ơn nữa!

 

Tỷ tỷ đội nón lá cho ta, rồi nhét ta vào trong xe ngựa.

 

Nàng ngồi đối diện, đưa tay che tai ta, nhưng ta vẫn nghe rõ tiếng hét the thé của bà mụ ngoài kia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta biết nàng sợ ta bị kinh hãi, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ.

 

Tỷ tỷ thật xem thường ta, lúc cha dọa nạt ta, tiếng còn lớn hơn ả ta gấp mấy lần ấy chứ.

 

2

 

Tỷ tỷ dẫn ta đến một ngôi nhà lớn, nàng cởi bộ y phục đen, thay bằng váy áo thướt tha.

 

Người trong nhà đều gọi nàng là tiểu thư.

 

Ta cũng bắt chước gọi: “Tiểu thư, chúng ta đi đâu vậy?”

 

Tiểu thư nhìn ta bất lực, qua loa đáp: “Đi ăn bánh quế hoa.”

 

Nàng gỡ sạch cát sỏi trong tay ta, còn thoa thuốc lên trán cho ta.

 

Trong không khí thoang thoảng mùi thuốc nồng nặc.

 

“Thế… bánh quế hoa của ta đâu?”

 

Tiểu thư lại thở dài một tiếng, nhưng vẫn đưa bánh cho ta.

 

Ta ngồi trên tháp, vung vẩy chân, vui vẻ mà ăn.

 

Một người đàn ông trạc tuổi cha ta bước vào, vừa chau mày nhìn ta, rồi lại lo lắng nhìn tiểu thư.

 

“Tống Ngọc, lúc trước ta giấu ngươi ở đây đã tốn bao nhiêu tâm sức! Giờ ngươi đưa nó về chẳng khác gì chuốc họa vào thân!”

 

Tiểu thư Tống Ngọc thản nhiên đáp: “Nàng là con gái ân sư ta, ta sao có thể ngồi nhìn mặc kệ.

 

“Huống hồ, những kẻ biết chuyện này… đã chẳng còn cơ hội mở miệng nữa.”

 

Người đàn ông ôm ngực, như bị tức đến phát bệnh: “Tống Ngọc! Ngươi lại g.i.ế.c người rồi! Ngươi mới mười tuổi thôi đó!”

 

Tống Ngọc cũng mất kiên nhẫn: “Thì sao nào? Từ Giang, ngươi lo nhiều quá đấy!”

 

Hai người tranh cãi quá lớn, làm ta giật mình, rơi mất bánh quế hoa, tiếc ngẩn ngơ.

 

Ta nhảy xuống tháp nhặt lại, nhưng vì tháp quá cao, ta rơi xuống đất, còn lăn một vòng.

 

Tống Ngọc và Từ Giang đều nhìn sang, ta ngượng ngùng gãi búi tóc nhỏ:

 

“Từ thúc thúc đừng giận, Chiếu Chiếu ngoan lắm, chỉ cần có bánh quế hoa là nuôi sống được rồi.”

 

Nghe vậy, ánh u ám trong mắt Tống Ngọc vơi đi, khóe môi cũng cong lên.

 

“Thấy chưa, nàng ngốc như vậy, giữ lại cũng chẳng ảnh hưởng gì.”

 

Từ Giang nhìn ta, trong mắt ánh lên vẻ bất lực, cuối cùng hất tay áo bỏ đi.

 

Thế là ta được giữ lại trong viện của Tống Ngọc, trở thành nha hoàn bên cạnh nàng.

 

Trong cả viện, ta nhỏ tuổi nhất, nên ai cũng thương yêu ta.

 

Tiểu Xuân thường chơi đùa cùng ta, Tiểu Hạ đan vòng hoa cho ta, Tiểu Thu giúp ta giấu bánh quế hoa.

 

Còn Đông ca, người ta gặp ngày đầu tiên, thường cõng ta trên vai chạy nhảy.

 

Nhưng tốt nhất, tốt nhất, tốt nhất vẫn là Tống Ngọc!

 

Nàng mua đồ ăn ngon cho ta, sắm xiêm y đẹp đẽ, ban đêm ta gặp ác mộng, nàng còn dỗ dành ta ngủ lại.

 

Có một đêm ta bị ác mộng làm cho bừng tỉnh, thấy Đông ca đang nói chuyện với nàng.

 

“Chủ tử, ngài thế này nào giống đối đãi với con gái ân sư, rõ ràng là đang nuôi dưỡng một tiểu nữ nhi cho chính mình.”

 

Tống Ngọc quay lưng về phía ta, ta chẳng nhìn thấy vẻ mặt nàng.

 

Chỉ nghe nàng nói: “Con bé ngốc quá, nhiều chuyện phải tự tay ta dạy.”

 

Lại bảo ta ngốc.

 

Ta quên bẵng cả chuyện gặp ác mộng, hậm hực chân trần leo lên giường, chui vào chăn ngủ tiếp.