3
Mỗi ngày Tống Ngọc đều gọi ta dậy từ sớm.
Ta buồn ngủ đến nỗi chẳng mở nổi mắt, lơ mơ rửa mặt xong liền bị nàng xách vào thư phòng.
Những nha hoàn khác đều học giặt giũ, nấu nướng, cùng cách hầu hạ chủ nhân.
Tống Ngọc nói ta không giống vậy, ta phải học cầm kỳ thư họa, còn phải biết chữ, hiểu lẽ.
Nhưng ta ghét đọc sách nhất, những vạch đen dài hơn cả con kiến làm ta hoa mắt chóng mặt.
Khi mẫu thân còn sống cũng bắt ta học chữ, nhưng chỉ cần ta làm nũng với phụ thân, người liền mềm lòng.
Lúc ấy, phụ thân sẽ dắt ta ra phố mua bánh quế hoa, về đến nhà thì mẫu thân cầm gậy cán bột đứng chờ ngay cổng.
Còn ta, từ lâu đã chui qua lỗ chó trốn mất tiêu rồi!
Giờ phụ thân chẳng còn nữa, ta nhìn Tống Ngọc đang chăm chú đọc sách, bất giác thòm thèm:
“Tiểu thư, ta có thể ăn một miếng bánh quế hoa không?”
Tống Ngọc ôm sách, mắt chẳng thèm liếc ta: “Ngươi vừa mới dùng điểm tâm xong, ăn nhiều sẽ đầy bụng.”
Ta ôm lấy cái bụng tròn trịa: “Ồ.”
Rồi lại cầm sách đọc từng chữ một.
Trong sách có những chữ Tống Ngọc khoanh đỏ, xen lẫn hình bông quế hoa ta tự vẽ.
Thực sự rối mắt quá, đọc một hồi, tâm trí ta liền trôi đi:
“Quế hoa nở vào mùa thu, lúc ấy ăn bánh quế hoa là ngon nhất, còn có mật quế ngọt lịm!”
Chỉ vừa nghĩ đến mùa thu, nước miếng ta đã ứa ra, nuốt liên tục.
Ấy chính là mùa bội thu, mùa ngon nhất trong năm!
Chẳng bao lâu, một miếng bánh quế hoa được gói trong khăn tay đưa đến:
“Chỉ được ăn một miếng, ăn xong thì ngoan ngoãn đọc sách, đừng để ta phải tùy cơ ứng biến nữa.”
Ngửi thấy hương quen thuộc, mắt ta sáng rực lên.
Phụ thân từng nói, không thể vô cớ nhận ân huệ của người khác.
Vậy nên ta vui mừng ôm lấy Tống Ngọc: “Tiểu thư thật là tốt nhất!” rồi háo hức ăn ngon lành.
Thiếu nữ đẩy ta ra.
Nàng dùng sách che mặt, giọng điệu có chút lạ: “Cảm ơn thì cảm ơn, đừng động tay động chân.”
Ta mải ăn bánh, chẳng nghe rõ lời nàng nói.
Từ Giang lại đến tìm Tống Ngọc, thấy ta còn đang ăn, liền cau mày:
“Nó đã béo đến thế này, sao ngươi còn nuông chiều cho ăn thêm?”
Ta hiểu loáng thoáng lời của Từ Giang, nhìn miếng bánh quế hoa trước mắt mà phân vân, rồi dứt khoát nhét hết vào bụng:
“Không hề, Chiếu Chiếu không hề ăn gì.
“Từ thúc thúc chắc là vì chẳng có bạn bè nên ngày nào cũng tới tìm tiểu thư, tiểu thư cứ chiều chuộng ông ấy đi! Chiếu Chiếu xin phép đi trước.”
Vừa dứt lời, ngay cả vị tiểu thư luôn nghiêm túc cũng bật cười thành tiếng.
Trước khi Từ Giang kịp trừng mắt muốn bắt ta lại, ta đã nhanh chân chạy khỏi thư phòng.
“Tống Ngọc! Ngươi cũng mặc kệ nó, giờ nó dám leo lên đầu ta rồi!”
4
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Xuân tàn thu đến, Tống Ngọc lớn nhanh như thổi.
Năm nay nàng vừa tròn mười tám, càng ngày càng xinh đẹp, nhưng vóc dáng lại cao lớn, cường tráng.
Có lẽ cũng vì vậy mà chưa có nam tử nào dám đến cửa cầu thân.
Còn ta thì lớn chậm rì, mới chỉ cao đến n.g.ự.c nàng, may mắn là người bắt đầu dong dỏng, mỡ bụng cũng biến mất.
Từ Giang không còn có cớ gọi ta là tiểu mập ú nữa!
So với đọc sách, ta lại thích gảy bàn tính hơn.
Tiếng từng viên ngọc va chạm nhau trong trẻo, nghe thật hay tai.
Vì vậy, Tống Ngọc còn đặc biệt đặt cho ta một chiếc bàn tính vàng thu nhỏ.
Những năm qua, Từ Giang cũng ngày càng thích trêu ghẹo ta, có lẽ ông phát hiện ta đáng yêu hơn Tống Ngọc nhiều.
Ông bảo bàn tính này có thể đổi lấy vô số bánh quế hoa, ăn cả đời cũng không hết.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Ta tình cờ quen tiểu thư nhà hiệu cầm đồ ở Lạc Dương, cả hai thường trốn học cùng nhau.
Đang mải mơ mộng, thì Tống Ngọc dùng thước đánh nhẹ đầu ta, nghiêm khắc nói:
“Nếu ngươi dám cầm cố, ta sẽ bán ngươi ngay lập tức!”
“Ta nào có! Rõ ràng là tiểu thư lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử thôi.”
Tống Ngọc cầm thước, chắp tay sau lưng, giọng rờn rợn: “Giờ ngay cả chửi ta ngươi cũng biết mượn danh cú pháp rồi cơ đấy.”
Ta kiêu ngạo ngẩng đầu, hừ mũi một tiếng.
“Vậy sáng mai chép thêm một bài sách luận nữa đi.”
“Hả?”
Khi ta kịp hoàn hồn thì Tống Ngọc đã rời đi, chỉ để lại ta đứng tại chỗ, cầm chiếc bàn tính vàng trong tay.
5
Sách luận ta vẫn chẳng thể thuộc nổi.
Tối qua vừa mở sách, nhìn đám chữ dày đặc kia đã gà gật buồn ngủ.
Nghĩ sáng nay dậy học thuộc, nào ngờ lại ngủ quên mất.
“Ngươi thật sự ghét đọc sách đến thế sao?”
Tống Ngọc đưa tay day huyệt thái dương, dưới mắt có quầng thâm nhạt.
Dạo này nàng dường như rất mệt, ngày ngày đi sớm về muộn, lại còn hao tâm vì chuyện học của ta.
Trong lòng ta có chút áy náy, nhưng đối với việc đọc sách vẫn thấy nặng nề:
“Tiểu thư, ngươi biết ta ghét nhất chính là đọc sách rồi mà.”
Ánh mắt Tống Ngọc nhìn ta tràn ngập bất lực, nàng đẩy cuốn sổ sách trên bàn tới:
“Ngươi đã thích bàn tính, vậy sau này hãy chuyên học tính toán đi.
“Chuyện này với việc ngươi xuất giá sau này cũng có ích.”
Tim ta thoáng khựng lại, xuất giá!
Năm ngoái tỷ tỷ Tiểu Xuân đã xuất giá, rời phủ, chẳng bao giờ quay về nữa.
Tống Ngọc muốn ta xuất giá, chẳng phải là muốn bỏ rơi ta sao!
Mắt ta lập tức nhòe đi, nước mắt từng giọt lăn xuống:
“Tiểu thư không cần ta nữa ư?”