Trong suốt tháng đó, Tống Ngọc ngày nào cũng sống luẩn quẩn như họ, chỉ khi ra chiến trường mới có chút tinh thần.
Tướng sĩ không cam tâm chịu cảnh ấy, lại còn bị Từ Giang quản thúc, bèn bắt chước văn thần viết từng bản tấu dâng lên.
Bị áp lực bức bách, nửa đêm Tống Ngọc liền lén trèo tường vào chỗ ta.
Ta đang ngủ say, bỗng bị người ta bóp mũi.
Ta giơ tay hất đi, một lúc sau hắn lại đến.
Ta giận dữ mở mắt, thấy ánh mắt Tống Ngọc lấp lánh trong bóng đêm:
“Ngươi làm gì vậy?”
Tống Ngọc lấy từ trong n.g.ự.c ra một xấp tấu chương, đáng thương nằm bò bên giường ta:
“Nàng xem đi, không có nàng, những tướng sĩ ấy khổ sở thế nào.
“Ta biết nàng giận ta, nhưng bọn họ là vô tội, giờ còn đang chịu cảnh nước sôi lửa bỏng trong tay Từ Giang đó.
“Cùng ta vào cung làm hoàng hậu, được không?”
Cầm tấu chương trên tay, ta vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, không ngờ Tống Ngọc cuối cùng lại vì chuyện này mà lần đầu tiên làm nũng với ta.
Ta che miệng cười, kiêu ngạo nói:
“Được thôi, nhưng ngươi nhớ kỹ, sau này còn dám bỏ ta lại, ta sẽ để ngươi làm kẻ cô độc!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Tuân mệnh, Chiếu Chiếu cô nương!”
Trên mặt Tống Ngọc thoáng hiện lên vẻ đắc ý, ta biết ngay hắn chỉ lấy cớ những bản tấu của võ quan mà thôi.
Sau khi ta nhập cung, nữ tướng đã cứu hắn – cũng là con gái của ân sư Cao Lê Hoa – được đưa vào trung cung.
Văn võ bá quan không ai phản đối, bởi nếu có một người bất mãn, e rằng sẽ bị toàn bộ võ quan truy sát.
Vì ta đã quen quản lý sổ sách, Tống Ngọc liền phong cho ta một chức quan.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Ta trở thành người duy nhất trong lịch sử vừa làm hoàng hậu vừa làm quan.
“Tống Ngọc, ta thấy ngươi lấy ta lời quá rồi, còn ta gả cho ngươi thật là thiệt thòi cho ta!”
Ta vừa gảy bàn tính vừa tính sổ sách, bận rộn cả ngày không ngơi tay.
Vậy mà Tống Ngọc vẫn rảnh rỗi nấu cho ta một bát chè viên ngọt:
“Phì! Chiếu Chiếu cô nương có hối hận cũng vô ích, giờ nàng đã là hoàng hậu của ta rồi.”
Ta đặt bàn tính xuống, giả bộ giận dỗi.
Hắn lại cong môi cười, vin cớ ta đã xong việc, liền bế ngang ta lên:
“Đã không tính sổ nữa, vậy có phải nên tính xem bao nhiêu ngày rồi nàng chưa sủng hạnh ta không?”
-Hoàn-