Ta mở mắt nhìn, thấy ngọn cờ dần dần dựng lên, trên đó là chữ “Tống”.
Người vừa b.ắ.n tên, chẳng ai khác ngoài Từ Giang:
“Chiếu Chiếu? Sao ngươi lại ở đây?”
Mắt ta đỏ hoe, nghẹn ngào gọi: “Từ thúc thúc…”
17
Ta và Tống Ngọc đều được cứu, còn Từ Giang thì dẫn quân đánh tan nát tàn binh Nam cương:
“Ta sớm đã khuyên tiểu tử này, đừng liều mình mạo hiểm.
“Kế hoạch nếu thành thì tốt, nhưng nếu thất bại thì thật sự c.h.ế.t không chỗ chôn!
“May mà ngươi đến trước chúng ta, kịp cứu Tống Ngọc, nếu không thì không dám nghĩ tiếp.”
Trước đó, Tống Ngọc cố ý để người truyền ra tin mình trúng chướng khí nặng, sau này thủ lĩnh Nam cương điều tra rõ liền dốc toàn quân bao vây.
Tống Ngọc mang theo ba nghìn tinh binh, còn Từ Giang thì dẫn phần lớn quân vòng đường khác, trực tiếp đánh thẳng vào doanh địch.
Sau đó mới quay lại tiếp ứng.
Tống Ngọc thân thể cường tráng, dù kẹt trong núi xác không ăn không uống hai ngày, vẫn còn sống sót.
Nhưng thân thể ta lại không chịu nổi, khí hậu Nam cương khiến ta sốt cao tái phát liên tục.
Ngay cả vết thương trên người cũng bắt đầu mưng mủ.
Từ Giang buộc phải đưa ta đi, nhưng ta chưa kịp thấy Tống Ngọc tỉnh lại, chỉ biết bám chặt lấy xe ngựa, ánh mắt đáng thương dõi về phía lều của hắn.
Từ Giang bất lực nói:
“Được rồi, Chiếu Chiếu, ta biết ngươi lo cho Tống Ngọc, nhưng bây giờ thân thể ngươi càng nghiêm trọng hơn.
“Ngươi cũng đâu muốn để hắn thêm lo lắng, phải không?”
Ta ấm ức gật đầu, ngồi trong xe ngựa lắc lư, dần xa bọn họ.
Mà căn bệnh này của ta cũng lạ lùng, vừa rời Nam cương liền khỏi hẳn, tinh thần càng lúc càng khá, thậm chí còn có thể cưỡi ngựa phi nước đại.
Nghe nói Tống Ngọc đang truy quét những sơn trại nhỏ ở Nam cương, thiên hạ sắp thống nhất, cuối cùng cũng đến ngày thái bình.
18
Một tháng sau, trong một ngày yên tĩnh, ta ngồi trên ghế mây đung đưa hóng mát.
Khắp phố phường bỗng dưng rộn ràng reo hò.
“Hôm nay có chuyện vui gì vậy?”
“Hồi bẩm cô nương, là Tống tướng quân của chúng ta đăng cơ rồi! Hôm nay tân hoàng lên ngôi, đại xá thiên hạ!”
Ta nghe thấy mấy thường dân đi ngang bàn tán.
“Ngươi nghe chưa, ngày đầu tiên đăng cơ, hoàng thượng liền lập hậu.
“Nghe nói là một nữ tướng từng cứu mạng hắn trên chiến trường!”
“Nữ tướng à? Quả thật là anh hùng không thua gì nam tử, có một vị hoàng hậu như vậy đúng là phúc phận của chúng ta!”
Nghe xong, sắc mặt tỳ nữ thoáng biến đổi, lo ta không vui.
Mà ta chỉ khẽ thu lại cảm xúc, lạnh nhạt “Ừ” một tiếng, rồi xoay người trở về phủ.
Trong phòng, ta bận rộn thu dọn hành lý, lại có tỳ nữ đến báo:
“Cô nương, bên ngoài có một nam nhân tìm.”
“Nói với hắn, bản cô nương đã có hôn ước rồi! Từ đâu đến thì quay về chỗ đó đi.”
Ta nay đã mười sáu tuổi, dung mạo nổi bật, vì thế thỉnh thoảng lại có người tới cầu hôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc đầu ta còn thấy mới mẻ, bảo tỳ nữ ghi lại tên tuổi, quê quán, để sau này Tống Ngọc về ta sẽ đem ra chọc cho hắn ghen.
Nào ngờ vì vậy mà số người tìm đến càng nhiều.
Phần lớn thời gian ta chỉ toàn phải tìm cách từ chối.
Trong một tháng này, Tống Ngọc đã gửi đến hai mươi ba phong thư, sợ ta bỏ đi.
Còn ta thì lại chẳng kịp viết hồi âm một lá nào.
Tỳ nữ nghe ta nói xong, không nhúc nhích, chỉ đứng đó cười khúc khích.
“Chiếu Chiếu của ta khi nào đã đính hôn? Sao ta không biết?”
Tống Ngọc mặc thường phục, tay cầm một hộp bánh quế hoa, từ xa ta đã ngửi thấy hương thơm.
Hắn đứng ở cửa, mỉm cười nhìn ta.
Chiếc bàn tính vàng trong tay ta rơi xuống đất, nhưng ta chẳng buồn nhặt.
Bởi ta phải chạy ra, ôm chặt lấy hắn.
Hắn lại thản nhiên ôm ta vào lòng:
“Một tháng rồi không hồi một lá thư, ta còn tưởng nàng giận thật.”
Ta bĩu môi, nước mắt lăn dài nơi khóe mắt:
“Người nào đó còn muốn lập hậu cơ mà, ta đính hôn thì sao?
“Tháng vừa rồi người tới cầu hôn ta không ít đâu!
“Nếu ngươi không về nữa… ta sẽ lấy một người, theo hắn cả đời.”
Một tháng qua ở Lạc Dương, ta chỉ thấy nơi này yên bình lạ thường.
Cách xa chiến trường đã lâu, ta dường như vẫn chỉ là Chiếu Chiếu mười ba tuổi.
Có dì Thu chăm sóc, có thúc thúc Từ Giang đùa giỡn, và có Tống Ngọc luôn kề bên.
Tống Ngọc dịu dàng vỗ lưng ta, khẽ dỗ dành:
“Đại tiểu thư, chẳng phải ta đã trở về đón nàng rồi sao? Nàng tưởng vị trí hoàng hậu ngoài nàng ra còn có thể là ai?
“Ta còn mang bánh quế hoa nàng thích nhất đây, nếm thử đi?”
19
Tống Ngọc muốn ta làm hoàng hậu của hắn.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Ta không đồng ý:
“Sau khi từ Nam cương trở về, thân thể ta không tốt, đi kinh thành đường sá vất vả, xin ngài hãy tìm mối lương duyên khác!”
Tống Ngọc biết ta đang giận dỗi, liền dịu giọng dỗ dành.
Ta không cho hắn ở lại trong phủ, vậy mà ngày nào hắn cũng mang bánh quế hoa đến, đến khi mặt trời lặn lại quay về khách điếm.
Đường đường là một vị hoàng đế, vậy mà vì một nữ nhân lại chịu hạ mình như thế.
Không ít văn thần tỏ vẻ khó hiểu.
Còn võ tướng thì lại nói:
“Hoàng thượng, ngài có được không vậy? Bao giờ mới rước Chiếu Chiếu cô nương về phủ?”
“Hồi đó trong quân không có Chiếu Chiếu cô nương, ngài biết chúng ta sống khổ sở thế nào không?”
Khi xưa Tống Ngọc nhất quyết đưa ta về Lạc Dương, các tướng sĩ đều tỏ ý thông cảm.
Nhưng đợi đến khi ta đi rồi, bọn họ lại hối hận.
Quan tiền lương mới thì cho rằng ở chiến trường chịu khổ là chuyện thường tình, còn việc ăn ở của tướng sĩ chỉ cần sống sót là được.
Tướng sĩ vì thế mà từng phản đối, nhưng nghe nói vị quan tiền lương ấy tên “Từ Giang”, ngay cả Tống Ngọc cũng dám mắng.