Hôm đó, người dùng bàn tay thô ráp lần cuối vuốt ve gương mặt non nớt của ta, lệ rơi theo vết nhăn hằn trên má.
Ta khi ấy còn nhỏ, chẳng hiểu sinh ly tử biệt, chỉ không muốn phụ thân buồn:
“Cha đừng khóc.”
“Chiếu Chiếu ngoan, nghe lời, cha đi mua bánh quế hoa cho con.”
Dứt lời, phụ thân lưu luyến quay người, đi theo hai kẻ mang đao.
Người bước đi ba lần ngoái lại, nhưng hai kẻ kia lại sốt ruột thúc giục.
Về sau ta mới biết, đó là ngục tốt, áp giải phụ thân đến pháp trường.
Ta hân hoan chờ cha trong ngục, lại bị bà mụ kéo ra hàng đầu pháp trường.
Tận mắt chứng kiến đầu cha rơi xuống dưới lưỡi đao, thấy rõ trong mắt người là sợ hãi.
Và khi cha nhìn thấy ta ở đó, trong mắt lại càng đau đớn xót xa.
Cha c.h.ế.t rồi, mẹ cũng treo cổ, ta thành đứa trẻ mồ côi, chẳng còn nhà cửa.
Ta theo bà mụ từ kinh thành đến Lạc Dương.
Đường xa chẳng đi nổi, bà ta liền cầm gậy đánh ta như đuổi gia súc.
Ta vẫn luôn nghĩ mình may mắn, vì đã gặp được Tống Ngọc.
Hắn cứu ta, đưa ta về nhà.
Dù hắn là nam hay nữ, đều là người thân của ta.
Nhưng nay, hắn lại không cần ta nữa.
8
Cuối cùng đôi phu phụ kia vẫn rời đi, Tống Ngọc cũng chẳng giữ họ lại dùng cơm.
Ta ở trong phòng, bụng đói meo, thoáng thấy hối hận vì đã nổi nóng với hắn.
Đêm đến, Tống Ngọc gõ cửa phòng ta:
“Chiếu Chiếu, có muốn ăn bánh quế hoa không?”
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tim ta mềm đi đôi chút.
Mỗi lần ta khóc, hắn đều dùng bánh quế hoa để dỗ dành.
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện hắn muốn đưa ta đi, nỗi buồn lại lấn át cả sự thèm ăn.
Không thấy ta mở cửa, Tống Ngọc lại dịu giọng:
“Chiếu Chiếu cả ngày chưa ăn gì, bụng có đói không?
“Không chỉ có bánh quế hoa, còn có mật quế hoa nữa.
“Ngươi ra đây đi, ta sẽ giải thích rõ ràng cho ngươi nghe, được không?”
“Phạch” một tiếng, ta mở cửa.
Trong lòng thực ra đã chẳng giận nữa, nhưng gương mặt vẫn cố giữ vẻ lạnh nhạt.
Ta muốn hắn hiểu rõ mức độ nghiêm trọng, lần sau tuyệt đối không được bỏ rơi ta.
Tống Ngọc đưa cơm tối cho ta trước.
Đợi ta “lạnh mặt” ăn xong, hắn lại mang đến bánh quế hoa và vải thiều:
“Chiếu Chiếu, thiên hạ loạn rồi, ngươi ở Lạc Dương chẳng an toàn.
“Giang Nam vẫn chưa bị chiến hỏa, ngươi có thể đến đó lánh nạn.”
Ta chẳng hiểu: “Ngươi cũng chẳng an toàn, cớ sao chỉ đuổi ta đi Giang Nam?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tống Ngọc thở dài một hơi, kể cho ta biết, hắn vốn là hoàng tử út của tiền triều.
Năm xưa, ngoại thích chuyên quyền, phế bỏ tiên đế, lại ra tay tàn sát hoàng thất.
Mà Tống Ngọc được phụ thân ta cùng vài vị đại thần bí mật đưa ra ngoài.
“Phụ thân ngươi là ân sư của ta, khi ngươi đầy tháng ta còn từng bế qua, chắc ngươi chẳng nhớ nổi.
“Trước khi ông ấy bị bắt, có nhờ người mang thư đến cho ta, dặn phải chăm sóc ngươi chu đáo.”
Tống Ngọc lấy khăn tay nhẹ nhàng lau vụn bánh trên môi ta.
Tân đế không có tài trị quốc, chẳng bao lâu, thiên hạ rối loạn.
Mỗi ngày đều có loạn dân, các châu quận bị phiên vương chiếm giữ, vô số người lưu lạc.
Nói đến đây, hắn nắm chặt nắm tay, phẫn hận:
“Ta dưỡng tinh tích lực nhiều năm, chính là để một ngày kia quay lại hoàng thành, chấm dứt trò hề này!
“Lạc Dương khi trước còn có Thái Thú Giang chống đỡ, chưa đến đường cùng, nhưng hôm đó ông ấy bị thích khách ám sát, Lạc Dương liền đại loạn.
“Con đường ta đi sinh tử khó lường, ngươi cứ ngoan ngoãn về Giang Nam. Thắng rồi, ta sẽ vinh hiển rước ngươi nhập cung, thua rồi ngươi cứ quên ta, sống an ổn nơi Giang Nam.”
Thì ra khi ta còn giận dỗi, Tống Ngọc đã sớm tính đường lui cho ta.
Mà ta luôn được che chở, chẳng hay biết thiên hạ biến đổi ra sao.
Ta nhớ đến cái c.h.ế.t của cha, nhớ đến những người vô tội c.h.ế.t oan vì muốn rửa sạch tội danh cho cha.
Và cả đám dân loạn đã hại c.h.ế.t tỷ tỷ Tiểu Thu.
Ta biết chẳng thể trách họ, nhưng chính họ khiến Lạc Dương thành ra như bây giờ.
Ta lặng đi giây lát, rồi kiên định nhìn hắn:
“Đại công tử, ngươi hãy yên tâm mà ra trận.”
Nghe vậy, Tống Ngọc khẽ thở phào, nhưng câu tiếp theo của ta lại khiến lòng hắn căng thẳng:
“Nhưng ta cũng phải đi, ngươi quen sống sung sướng, ắt cần nha hoàn hầu hạ.
“Trong phủ người hầu đều đã đi, cứ để ta theo ngươi.
“Ngươi từng nói, chỉ cần ta không lấy chồng, ngươi sẽ nuôi ta cả đời. Giờ lại không cho ta theo, chẳng phải muốn quỵt lời sao!”
Tống Ngọc giấu đôi tay chai sạn ra sau, khóe môi dở khóc dở cười:
“Không dám quỵt lời của Chiếu Chiếu đâu.”
9
Ta thu dọn bọc hành lý nhỏ của mình, mang theo bàn tính vàng Tống Ngọc tặng rồi cùng hắn lên đường.
Trong quân doanh vốn không cho nữ tử ở lại, nhưng ta là ngoại lệ.
Mọi người đều biết Tống Ngọc mang theo một tiểu cô nương ra chiến trường, mà cô nương ấy cũng chẳng hề tầm thường.
Vì ta tính toán giỏi, nên toàn bộ việc thống kê trong quân doanh đều giao cho ta lo liệu.
Thỉnh thoảng lại hỗ trợ quan quản tiền lương trong quân.
Cách đây mấy hôm, có một binh sĩ còn nói muốn theo ta học tính bàn toán, mà ta hôm qua vừa mới mua một cái bàn tính mới.
Chưa kịp đưa cho hắn, đã được báo rằng hắn đã tử trận nơi tiền tuyến.
Ta đành đưa bàn tính cho Tống Ngọc, rồi một lòng học cách xử lý công việc trong quân doanh.
Chớp mắt đã gần ba năm, ngày nào cũng hành quân đánh trận, gương mặt ta đã chẳng còn vẻ mềm mại của thiếu nữ.
Đôi chân vì đi mãi mà chai sần, dày cộp những vết kén.