Hôm nay lại đúng vào ngày sinh thần mười sáu tuổi của ta.
Giờ đây, ta đã là quan quản tiền lương trong quân, có chút địa vị thật sự!
Nhưng trong mắt Tống Ngọc, dù ta trưởng thành thế nào vẫn chỉ là đứa trẻ, sáng nay còn đặc biệt căn dặn:
“Chiếu Chiếu, sinh thần mười sáu tuổi vui vẻ.”
Trong quân, mọi việc đều giản lược, nhưng hắn đã dành phân nửa khẩu phần của mình, tỉ mẩn nấu cho ta một bát mì trường thọ.
Tay nghề nấu nướng của Tống Ngọc cực kém, sợi mì to nhỏ không đều, nhưng lại không đứt sợi nào.
Hắn còn hùng hồn nói: “Mì trường thọ nhất định phải kéo từ một sợi bột, nếu không thì chẳng may mắn.”
Ta không vạch trần rằng hai năm trước hắn còn chưa biết kéo mì, chỉ tiện tay nặn mấy cái thỏ bằng bột thay thế.
Kết quả mì còn chưa chín hẳn, ta ăn vài cái, còn lại hắn vừa lẩm bẩm vừa ăn hết sạch.
Ngày trước Tống Ngọc khi giả làm tiểu thư thì chẳng khác tiên nữ, mười ngón tay chưa từng chạm nước, lời lẽ phong lưu, tao nhã vô cùng.
Mà nay, hắn lại có thêm mấy phần khói lửa nhân gian.
Đang nói chuyện, liền có binh sĩ chạy đến báo tin quân địch tập kích.
10
Tống Ngọc dặn ta ăn xong, liền vội vã dẫn quân nghênh chiến.
Cảnh tượng như thế lặp lại vô số lần, mỗi ngày hắn đều phải ra trận, còn ta sau khi tiễn hắn đi thì quay về lều tính sổ sách.
Ăn mì xong, quan giữ sổ sách trong quân báo cho ta biết, áo bông phát cho binh sĩ để chống rét có vấn đề, bên trong toàn là rơm rạ.
Ta kéo hai bộ áo ra so sánh.
“Chuyện gì đây!”
Quan sổ sách cúi đầu, áy náy đáp:
“Là do ta sơ suất, giao dịch nhiều lần nên không để ý, ai ngờ…”
Khi đó, quan quản tiền lương của Tống Ngọc đã bỏ trốn, không biết lấy đâu ra can đảm mà ta chủ động đứng ra thay thế.
Bình thường vẫn giúp Tống Ngọc quản cả một đạo quân tiêu hao, đôi khi việc mua bán cũng phải tự thân ta ra mặt.
Trong lòng ta chua xót, Tống Ngọc cùng tướng sĩ chinh chiến nơi sa trường, mà những việc nhỏ nhặt nhất lại để ta làm hỏng.
Ta cầm hai bộ áo bông, tức giận bước ra khỏi trướng.
Ngoài kia tuyết rơi mịt mùng, hoa tuyết bám đầy trên mặt ta mà chẳng hề thấy lạnh.
Binh sĩ đi ngang qua đều cung kính hành lễ: “Chiếu Chiếu cô nương.”
Ta lần lượt đáp lại, rồi lên ngựa, mang theo vài binh lính tiến vào trong thành.
11
Ta hung hăng ném hai bộ áo bông xuống trước mặt chưởng quầy Lưu:
“Lưu chưởng quầy, chúng ta hợp tác đã hai năm, nay ngươi dám lấy rơm thay bông để lừa gạt ta!
“Số áo bông này là để tướng sĩ chống rét, tin hay không ta lột da róc xương ngươi ngay tại chỗ!”
Ta rút d.a.o găm kề sát cổ họ Lưu.
Nếu hắn không đưa ra được lời giải thích hợp lý, giây sau ta chắc chắn vung tay c.h.é.m xuống.
Quan sổ sách đứng cạnh âm thầm lùi xa vài bước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hai năm trước, ta có lẽ còn không dám g.i.ế.c người, nhưng nay ta tuyệt đối chẳng hề nói đùa.
Qua bao năm giao đấu với bọn gian thương, ta dần hiểu được thứ mà Tống Ngọc gọi là “lễ của đao kiếm”.
Đối mặt với loại người này, không cần nhiều lời, chỉ cần rút đao là đủ.
Chưởng quầy Lưu chắp tay van lạy, vắt ra hai giọt nước mắt cá sấu:
“Chiếu Chiếu cô nương, năm nay bông thu hoạch kém, ta thực sự gom không đủ bông…”
Những năm qua ta đã thấy vô số m.á.u và nước mắt, sớm chẳng còn là đứa bé từng khóc đòi bánh quế hoa nữa.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Ta nghiến răng, lưỡi d.a.o lại dí sát thêm vài phần: “Vậy nên ngươi thà mạo hiểm bị ta c.h.é.m đầu, cũng phải nuốt tiền của ta rồi nhồi rơm giả làm bông!”
Ta hiểu rõ, chẳng qua bọn họ không xem trọng quân Tống Ngọc, thấy quân ta gần đây liên tiếp bại trận liền nảy sinh lòng phản bội.
Ngoài mặt thì giả bộ lương thiện, nhưng trong bụng lại tính toán hơn ai hết.
Bọn chúng nghĩ rằng nếu Tống Ngọc chẳng thể tranh đoạt thiên hạ, vậy thì cần gì phải cung cấp cho ta hàng tốt.
Ta còn định ép hắn giao ra bông thật, thì một binh sĩ hoảng hốt chạy vào:
“Chiếu Chiếu cô nương, quân Lý đã công thành, mau chạy thôi!”
Quân Lý vốn là đối thủ ngang sức ngang tài của Tống Ngọc, chẳng phải đã từng bị hắn đánh lui rồi sao, sao giờ lại quay ngược phản công?
Ta muốn thoát, nhưng đã muộn. Tướng lĩnh Lý Bất Nhiên đã bước vào, ngoài ta ra, những người khác đều bị g.i.ế.c sạch.
“Chiếu Chiếu cô nương đã đến, vậy hãy ở lại đi.”
Từ ánh mắt áy náy của chưởng quầy Lưu, ta lập tức hiểu ra, đây vốn là một cái bẫy.
Hắn bị bọn chúng mua chuộc, lấy rơm thay bông, biết tính ta nhất định sẽ tự mình đến lý luận.
Còn quân Lý đã sớm mai phục, chỉ đợi ta sa lưới.
“Lý tướng quân, ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, bắt ta để làm gì?”
Lý Bất Nhiên đưa tay muốn vỗ mặt ta, bị ta ghét bỏ né tránh.
“Tống Ngọc mỗi lần ra trận đều mang ngươi theo, quan hệ hai người há lại tầm thường?
“Hơn nữa, ngươi đâu có yếu, chỉ với bàn tính cũng giúp hắn tiết kiệm biết bao quân phí.
“Thật đáng tiếc, hôm nay bàn tính ấy cũng sẽ bị nghiền nát thành tro!”
12
Lý Bất Nhiên áp giải ta lên cổng thành, vừa nhìn xuống đã thấy Tống Ngọc cưỡi ngựa đứng dưới.
Hắn khoác giáp đen, ánh mắt sau mũ giáp khóa chặt lấy ta, như muốn nói: Đừng sợ, ta tới rồi.
“Tống Ngọc, quả nhiên ngươi đến, ta biết nữ nhân này chính là nhược điểm của ngươi!”
Ánh mắt Tống Ngọc lạnh như băng lướt qua hắn: “Ngươi muốn gì?”
Lý Bất Nhiên phá lên cười, mở miệng sư tử:
“Tống tướng quân là kẻ thông minh, vậy Yên Vân mười sáu châu, thế nào?”
Yên Vân mười sáu châu vốn là then chốt thống nhất thiên hạ, điều kiện ngông cuồng như thế mà hắn cũng dám mở miệng!
Ta tuy sợ chết, nhưng tuyệt đối không thể để mưu kế của hắn thành công.
Ta dứt khoát nhìn Tống Ngọc, hắn nhất định hiểu ý ta.