Bảo Bối Của Bà Ngoại

Chương 1: 1



Năm chín tuổi, em trai do mẹ kế sinh ra bị rơi xuống sông.

 

Tôi nhảy xuống sông ba lần, vớt lên được một cái xác.

 

Trong tang lễ, tôi bị mẹ kế lột đồ đánh đập.

 

Cha ruột đứng bên cạnh than thở: “Sao người c.h.ế.t không phải là mày?”

 

Sau đó, bà ngoại đón tôi về nhà.

 

Cậu mợ nuôi tôi ăn học.

 

Cha ruột bị đột quỵ lại nhảy ra: “Mày là do tao sinh ra, phải nuôi dưỡng tao!”

 

“Tốt thôi.”

 

Sinh ra tôi mất ba giây.

 

Tôi sẽ báo đáp ba giây đó, đưa ông đi đoạn cuối là được rồi.

 

01

 

Mùa hè năm đó, trời rất rất nóng.

 

Mẹ kế mua một quả dưa hấu lớn, bổ đôi, nửa cho em trai, nửa cho em gái, để bọn chúng dùng thìa xúc ăn.

 

Sau đó bà ta đưa cái thớt cho tôi: “Đi rửa đi.”

 

Trên thớt đọng lại một vũng nước dưa hấu, đỏ lòm, nhìn thôi đã thấy ngọt.

 

Tôi quay lưng lại với họ, nuốt nước bọt, tiếng nước chảy ào ào, nhưng tôi vẫn chần chừ chưa đặt cái thớt dưới vòi nước.

 

Liếm một miếng thôi, chỉ một miếng thôi.

 

Mẹ kế sẽ không phát hiện đâu.

 

Tôi cúi đầu, từ từ tiến gần đến cái thớt, sắp được nếm rồi thì sau lưng vang lên giọng non nớt của em trai: “Chị hai, cho chị ăn này.”

 

Tôi quay đầu lại, thấy em trai giơ cao tay, trên thìa là một miếng dưa hấu đỏ au.

 

Tôi liếc nhìn mẹ kế đang sa sầm mặt, không dám động đậy.

 

Em trai giơ tay cao hơn nữa: “Chị hai, chị ăn cái này đi, đừng l.i.ế.m cái thớt nữa.”

 

Mẹ kế đột nhiên đổi giọng: “Em trai cho con, thì con cứ ăn đi.”

 

Năm đó tôi chín tuổi, sống dưới tay mẹ kế, chịu không ít thiệt thòi.

 

Nhưng hôm đó không biết là do trời quá nóng, hay là miếng dưa hấu kia quá hấp dẫn, tôi theo bản năng đưa tay ra.

 

Ngay khoảnh khắc sắp chạm tới, thìa đột ngột quay đầu, đưa thẳng vào miệng em trai.

 

Nó há miệng ăn miếng dưa lớn, đắc ý nói: “Tham ăn, không cho chị ăn đâu!”

 

Mẹ kế bị chọc cười ha ha, cắt một miếng vỏ dưa ném xuống chân tôi: “Mau nhặt lên ăn đi, đồ tham ăn.”

 

Tôi cúi đầu, hai tay siết chặt vạt áo, uất ức và tủi nhục đan xen.

 

Rõ ràng biết mẹ kế không có ý tốt, rõ ràng biết em trai thích trêu chọc tôi, vậy mà tôi lại tham ăn đến vậy sao?

 

Cuối cùng, tôi đội nắng gắt chạy ra khỏi nhà, đến bên bờ sông nhỏ.

 

Mấy người đàn ông đang ngồi dưới bóng cây câu lươn.

 

Tôi học họ đào giun, móc mồi, trong lòng nghẹn một cục tức — các người không cho tôi ăn, tôi sẽ tự mua, ăn cả một quả dưa lớn.

 

Vừa câu được hai con, thì em trai lại đến.

 

02

 

Nó đưa tay định bắt con lươn trong giỏ, tôi chặn lại: “Đừng đụng, nó cắn đấy.”

 

“Hứ, mẹ bảo em gọi chị về nấu cơm.”

 

Tôi không để ý đến nó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ở nhà cơm là tôi nấu, nhưng lần nào cũng phải đợi họ ăn xong tôi mới được ăn.

 

Tôi không dám chống lại mẹ kế, nhưng trong lòng lại sinh ra thù ghét với đứa em trai kiêu căng này: “Không về, cút đi chỗ khác.”

 

Thật ra, khi em trai mới sinh ra, trắng trẻo mũm mĩm, thơm thơm mềm mềm, tôi rất thích nó.

 

Nó cũng luôn theo sát phía sau tôi, năn nỉ tôi chơi cùng.

 

Từ khi nào mọi thứ bắt đầu thay đổi?

 

Chắc là từ lần em trai làm bẩn quần áo, mẹ kế trách tôi không trông chừng, mắng tôi.

 

Em trai vấp ngã, mẹ kế trách tôi không để ý, đánh tôi.

 

Em trai bị bắt nạt, mẹ kế trách tôi không bảo vệ được nó, gọi cả cha tôi cùng đánh tôi.

 

Ngay cả em trai em gái tôi cũng dần hiểu ra, trong nhà này chẳng ai thích tôi.

 

Về sau, nó vừa bám lấy tôi, vừa trêu chọc tôi.

 

Giống như bây giờ, nó thấy tôi đang nằm bò ra với tay lấy cần tre, liền chạy tới đá mạnh một cú, bụi đất tung lên đầy mặt tôi.

 

Tôi không nhìn thấy gì, chỉ có thể tức tối nói: “Mao Kim Căn, mày c.h.ế.t chắc rồi!”

 

“Nè nè nè!”

 

Nó lè lưỡi làm mặt quỷ với tôi, rồi đá bay cái giỏ cá của tôi.

 

Lươn mà tôi vất vả câu được suốt nửa ngày, cứ thế theo cái giỏ rơi trở lại sông.

 

Trời nắng như đổ lửa, tôi tức đến mức giậm chân, muốn xử nó nhưng do bụi cát bám đầy mặt lại không nhìn rõ.

 

Đột nhiên nghe thấy một tiếng “tõm”, rồi có người hét lên: “Xán Xán, em trai cháu rơi xuống sông rồi!”

 

Chuyện sau đó tôi không nhớ rõ nữa.

 

Chỉ nhớ mình nheo mắt lại, hoảng loạn nhảy xuống sông, rồi trèo lên, lại xuống, rồi lại lên — tổng cộng ba lần, cuối cùng mới vớt được em trai lên.

 

Nhưng mặt nó trắng bệch, không hề động đậy.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Vài người đàn ông đang câu lươn gần đó cũng xuống sông, họ vừa vỗ mặt vừa đập lưng nó, cuối cùng nhìn tôi nói: “Cứu không được đâu, mau đi gọi ba mẹ cháu tới đi.”

 

03

 

Đầu óc tôi trống rỗng.

 

Tôi phát điên lao về nhà, còn chưa bước vào cửa thì đã thấy mẹ kế đang nghêu ngao hát, xách thùng rác đi ra ngoài.

 

Thấy tôi, sắc mặt bà ta tối sầm lại: “Em mày đâu?”

 

Tôi không trả lời, chỉ ngây dại nhìn chằm chằm vào thùng rác trong tay bà ta.

 

Nửa quả dưa hấu đã bị moi hết ruột, lớp thịt đỏ dày vẫn còn căng mọng nước, thứ mà tôi khao khát mãi không có, cuối cùng lại trở thành rác rưởi.

 

Nhận ra ánh mắt của tôi, mẹ kế đặt mạnh thùng rác xuống đất: “Muốn ăn à? Nhặt lên mà ăn.”

 

Tôi đứng im không nhúc nhích.

 

Bà ta bước tới, bóp mạnh vào người tôi: “Đồ tham ăn, tham ăn, tao đang hỏi mày đấy, em mày đâu?”

 

Hàng xóm vội vã chạy đến: “Mẹ của Kim Căn, mau lên, Kim Căn xảy ra chuyện rồi!”

 

Tôi đứng ngây ra tại chỗ, vẫn dán mắt vào quả dưa hấu trong thùng rác.

 

Trong đầu toàn là suy nghĩ: nếu tôi không thèm ăn dưa hấu, không ra sông câu lươn, thì liệu em trai có c.h.ế.t không?

 

Tại sao tôi lại tham ăn đến vậy chứ?

 

Không biết đã qua bao lâu, cha tôi trở về, vung tay tát tôi một cú thật mạnh: “Mày trông em kiểu gì đấy?!”

 

Tôi bị đánh ngã xuống đất, mặt sưng vù lên, khóe miệng rỉ máu.

 

Khoảnh khắc đó.

 

Tai tôi ù đi, trời đất quay cuồng, linh hồn như trôi bồng bềnh bên ngoài, đến khi tỉnh lại thì tôi đã đang ở tang lễ của em trai.