Bảo Bối Của Bà Ngoại

Chương 2



Tôi trần truồng quỳ trước cửa, khắp người đầy vết thương lớn nhỏ.

 

Mẹ kế ném cây chốt cửa bị gãy đi, cầm d.a.o làm bếp lao về phía tôi.

 

Cha tôi vừa ôm chặt lấy bà ta, vừa gào lên với tôi: “Còn không mau cút!”

 

Tôi vùng vẫy đứng dậy, đi được hai bước thì lại ngã nhào xuống đất.

 

Dao của mẹ kế bị giằng mất, bà ta ngồi bệt xuống đất gào khóc nức nở.

 

Cha tôi thở dài: “Sao người c.h.ế.t không phải là mày.”

 

Giọng ông ta rất nhẹ, nhưng như một tiếng sét vang trời, giáng thẳng vào tim tôi.

 

04

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên.

 

Xung quanh là một vòng người lớn đứng xem náo nhiệt.

 

Ánh mắt của họ như những lưỡi dao, đ.â.m vào làn da đầy vết thương của tôi.

 

Khiến tôi sợ hãi bất an, khiến tôi dằn vặt hối hận, khiến tôi nhục nhã ê chề.

 

Năm đó tôi chín tuổi, mong ước biết bao mong có người nào đó đưa tay ra kéo tôi một cái.

 

Nhưng tôi chờ mãi, chỉ chờ được những lời chế nhạo đầy ác ý——

 

“Đồ sao chổi, vì tham miếng dưa hấu mà hại c.h.ế.t em ruột.”

 

“Chậc chậc, khắc c.h.ế.t mẹ ruột, lại hại c.h.ế.t em trai, từ nhỏ đã là vận đen của gia đình.”

 

Tôi hé miệng định nói không phải, m.á.u tươi đã trào ra từ vết nứt nơi khóe môi.

 

Thôi vậy.

 

Những lời giải thích tôi đã nói vô số lần, chưa từng có ai tin.

 

Tôi cúi đầu, buông xuôi tự nhủ: bị mẹ kế c.h.é.m c.h.ế.t cũng tốt, để cho cha phải hối hận.

 

Ngay lúc tôi định buông xuôi, trong tầm mắt mơ hồ xuất hiện một đôi giày vải, một đôi tay già nua khoác cho tôi một chiếc áo, rồi đỡ tôi dậy.

 

“Xán Xán, đừng sợ, bà ngoại đưa con về nhà.”

 

Linh đường đang ồn ào bỗng chốc yên lặng.

 

Cha tôi là người phản ứng đầu tiên, vẻ mặt khó chịu: “Mẹ, sao mẹ lại đến đây? Đây là việc nhà con, mẹ đừng xen vào.”

 

Bà ngoại không nói không rằng đứng chắn trước mặt tôi.

 

Lưng bà đã còng, chỉ cao hơn đứa bé chín tuổi như tôi nửa cái đầu, vậy mà lại giống như một ngọn núi lớn, che chắn mọi sóng gió cho tôi.

 

“Tôi đến đón Xán Xán về.”

 

“Mẹ đừng có gây thêm rắc rối nữa, nó làm sai nên con đang phạt nó.”

 

Bà ngoại không lùi một bước: “Trẻ con làm sai, người đáng bị phạt nhất chính là cha mẹ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cha tôi là người sĩ diện nhất.

 

Bị ngắt lời hết lần này đến lần khác, mặt ông ta đã lộ rõ vẻ giận dữ: “Mẹ biết nó đã làm gì không? Nó hại c.h.ế.t em ruột, nếu con không phạt nó, mẹ nó sống không nổi!”

 

“Mẹ nó c.h.ế.t rồi!”

 

Bà ngoại nghiến răng, cả người run lên: “Mao Hữu Nghĩa, mẹ ruột của con bé c.h.ế.t rồi, là c.h.ế.t vì cứu anh, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao?”

 

05

 

Mẹ tôi là nữ sinh đại học đầu tiên ở thị trấn, sau khi tốt nghiệp thì làm việc ở Cục Bưu điện.

 

Lúc đó có rất nhiều người muốn mai mối cho bà, nhưng bà lại nhất quyết chọn cha tôi — người thường đến gửi điện báo.

 

Thậm chí còn vì ông mà từ bỏ công việc biên chế nhà nước, cùng ông đến Quý Châu mua gỗ rồi chở về Ôn Châu bán.

 

Vào những năm tám mươi, gỗ rất có giá, hai toa tàu đầy gỗ đổi lại được một bao tải tiền giấy mệnh giá mười tệ, tiện tay để ngay giữa phòng khách.

 

Em họ của mẹ tôi đến chơi, cứ tưởng trong bao là giấy vệ sinh.

 

Cô ấy đùa giỡn nói: “Anh rể, bao to như vậy, nếu là tiền thì khiếp thật đấy.”

 

Cha tôi cười ha ha: “Cô mở ra xem đi.”

 

Em họ mẹ tôi không hiểu gì, mở bao ra thì sững sờ tại chỗ.

 

Mắt cô ấy trợn tròn, lẩm bẩm: “Nhiều tiền quá, đừng nói là có được, chỉ cần được thấy từng này thôi cũng mãn nguyện cả đời rồi.”

 

Vào cái thời mà một ngày làm công chỉ được hai tệ, mệnh giá cao nhất là mười tệ, cha mẹ tôi chớp mắt đã trở thành “hộ gia đình vạn tệ” đầu tiên trong vùng.

 

Tưởng rằng cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn, ai ngờ đâu, do công nhân thao tác sai, cây đại thụ vừa đốn xong đổ ập về phía cha tôi.

 

Trong khoảnh khắc sinh tử, mẹ tôi đã dốc toàn lực đẩy ông ra, còn bản thân thì bị cây đè trọng thương.

 

Năm đó, tôi vừa tròn một tuổi.

 

Trước khi qua đời, mẹ tôi vừa ho ra m.á.u vừa cầu xin ông hãy chăm sóc tôi thật tốt.

 

Cha tôi rơi nước mắt đồng ý.

 

Thế rồi, cuối năm đó ông cưới mẹ kế — cũng chính là em họ của mẹ tôi.

 

Năm sau sinh em gái, năm kế tiếp sinh em trai.

 

Còn tôi, từ nàng Bạch Tuyết hóa thành cô bé Lọ Lem, chỉ mất đúng một năm.

 

Chiếc khăn che giấu sự thật bị giật xuống, sắc mặt cha tôi hoàn toàn sa sầm, vừa định mở miệng thì bà ngoại đột nhiên quỳ xuống:

 

“Tôi giao con gái cho anh, giờ nó c.h.ế.t rồi, thì trả lại cho tôi một đứa cháu gái đi.”

 

Trong cơn mơ màng, tôi bất ngờ tỉnh lại, khóc nức nở kéo tay bà ngoại, nhưng bà nhất quyết không chịu đứng lên.

 

Biết bao người đang nhìn, cha tôi nghiến răng đỡ bà dậy:

 

“Mẹ, mẹ nói gì thế, Xán Xán là con gái của con mà—”

 

“Được.”

 

Mẹ kế đột ngột lên tiếng, trong mắt lóe lên một tia sáng kỳ lạ: “Mao Hi Xán giao cho bà, nợ nần giữa chúng ta coi như xóa sổ.”