Bảo Bối Của Bà Ngoại

Chương 10



Cuộc họp phụ huynh đang diễn ra được một nửa.

 

Chiếc “đại ca đại” của ba tôi reo lên, ông ta nghe máy: “Sinh rồi hả?! Tôi đến ngay!”

 

Ông ta vội vàng chạy ra ngoài, còn tôi thì đứng ngay trước cửa lớp, vậy mà ông ta lại chẳng thấy.

 

Xuống hết cầu thang mới nhận ra, lại quay ngược lên đưa cho tôi một tờ tiền: “Ba có việc phải đi trước, con nói lại với mẹ con nhé, học hành chăm chỉ, thi đậu trung cấp ba sẽ làm tiệc mừng cho con!”

 

Tôi bình tĩnh nhìn ông ta nói một mình.

 

Đợi ông ta đi xa, tôi trải bài kiểm tra ra, ngồi ngay bậc thềm cầu thang làm bài.

 

Làm được một nửa, mẹ kế dẫn theo em gái đến, tôi kể lại đúng sự thật.

 

“Là ai gọi đến? Nói gì vậy?!”

 

Mẹ kế nắm chặt vai tôi, thần kinh căng như dây đàn.

 

Tôi liếc nhìn hành lang đông người qua lại, rồi lắc đầu.

 

“Ba là của tôi, ba thương tôi nhất, chị đừng tưởng đứng nhất là có thể cướp ba tôi!”

 

Em gái cảnh giác nói.

 

Tôi gập bài kiểm tra lại: “Yên tâm, tôi sẽ không tranh với em.”

 

Mẹ kế đang hồn bay phách lạc bỗng ngẩng đầu, tát em gái một cái, nghiến răng nghiến lợi: “Vô dụng! Ai bảo mày không đứng nhất, nên ba mày mới bỏ đi!”

 

Chuyện xảy ra bất ngờ đến nỗi ngay cả tôi cũng sững sờ.

 

Em gái ôm đầu chạy trốn, mẹ kế đuổi theo, mắng chửi không thiếu lời độc địa nào, còn đáng sợ hơn cả bà điên đầu xóm.

 

22

 

Cuối cùng, cô Lâm phải gọi hai thầy giáo đến, mới khuyên được mẹ kế bình tĩnh lại và đưa bà ta ra khỏi cổng trường.

 

Quay về, cô đưa tôi một hộp đường đỏ: “Còn một tháng cuối rồi, em tập trung ôn tập, đừng để những người không liên quan làm ảnh hưởng.”

 

Hồi đó, đường đỏ là quà biếu cao cấp, chẳng khác gì đông trùng hạ thảo bây giờ.

 

Vậy mà cô Lâm cứ cách vài hôm lại cho tôi một hộp, trong khi bản thân cô chỉ uống nước lọc.

 

“Cô Lâm, sao cô lại tốt với em như vậy?”

 

Tôi hỏi ra điều canh cánh trong lòng đã lâu.

 

Cô nhướng mày: “Đợi em thi xong, cô sẽ nói.”

 

Kỳ thi trung học cơ sở đến rất nhanh.

 

Khi có điểm thi, tôi đang cấy mạ ngoài ruộng.

 

Cô Lâm một tay vịn ghi-đông xe đạp, một tay giơ tờ bảng điểm, đứng giữa bờ ruộng hô to: “Hy Xán! Hy Xán, có điểm thi cấp hai rồi!”

 

Chân cô trượt một cái, ngã nhào xuống ruộng, cô vứt luôn cả xe đạp, cầm bảng điểm chạy về phía tôi.

 

Tôi vội chạy đến đỡ.

 

“Trịnh Hy Xán, em biết mình được hạng mấy không?!”

 

Trên mặt cô đầy mồ hôi, nhưng đôi mắt lại sáng rực lạ thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tôi bị sự phấn khích của cô truyền sang, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô hỏi: “Bao nhiêu? Bao nhiêu vậy ạ?!”

 

“Hạng sáu, toàn huyện em đứng thứ sáu!”

 

Mắt tôi lập tức đỏ hoe, nước mắt không kìm được mà trào ra.

 

Cô Lâm cũng khóc, nhẹ nhàng lau bùn trên mặt tôi:

 

“Trịnh Hy Xán, em giỏi quá, cô tự hào về em lắm!”

 

“Với thành tích này em lên cấp ba chắc chắn sẽ đậu đại học. Học phí cấp ba em đừng lo, cô có thể cho mượn, cũng có thể nuôi miễn phí.”

 

“Em là khóa học sinh đầu tiên của cô, cũng là học sinh mà cô yêu quý nhất. Ở em, cô như thấy được chính mình ngày xưa.”

 

Cô Lâm kể cho tôi nghe chuyện của cô.

 

Nhà cô có sáu người con, ngoài cậu em út ra, thì đều là con gái.

 

Con gái ở quê phải cắt cỏ cho heo, chăn bò, giặt đồ, nấu ăn ba bữa… Cô không muốn giống mẹ và chị gái, nên đã học hành thật chăm chỉ, từ tiểu học trong thôn đến cấp hai thị trấn, luôn đứng đầu.

 

“Sau khi tốt nghiệp cấp hai, cô muốn học cấp ba, thi đại học. Nhưng ba cô bắt cô học sư phạm, nói học xong sẽ được phân công việc, dễ kiếm chồng.”

 

Cô ngẩng đầu lên, nhìn mặt trời chói chang mà cười nhạt:

 

“Em tưởng nhà cô nghèo lắm à? Hừ, ba cô lái máy cày chở tre trúc, bán trái cây, lúc em trai cô đầy năm còn đeo cái khóa vàng to thế này. Ấy vậy mà lại không cho cô học cấp ba…”

 

“Thế mà ông ta vẫn là người cha tốt nhất trong mười thôn tám xóm, ít ra còn cho cô được đi học.”

 

23

 

Trời nắng như đổ lửa, chúng tôi ngồi dưới tán liễu trên bờ ruộng.

 

Cành liễu như tơ, mềm mại nhưng dai dẳng, cứng cỏi lại pha chút mềm mại.

 

Tôi cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói:

 

“Cô Lâm, hoàn cảnh nhà em đặc biệt, em phải bàn với bà ngoại, cậu và mợ.”

 

Trong nhà đã không còn tiền.

 

Gần đây sức khỏe của bà ngoại cũng không tốt, nếu không cũng sẽ không để tôi đi cấy một mình.

 

Dù cô Lâm có thể cho tôi mượn tiền học và sinh hoạt, thì đến khi tôi tốt nghiệp đại học và đi làm cũng phải bảy năm sau. Tôi sợ bà ngoại không chờ được đến lúc tôi báo hiếu.

 

Cô Lâm còn muốn khuyên nữa, cuối cùng chỉ biết thở dài:

 

“Cũng đúng, chuyện cả đời phải nghĩ cho kỹ. Đi, cô đưa em về nhà.”

 

Tôi cảm ơn cô Lâm, cầm bảng điểm chạy về nhà, nhưng lại thấy bà ngoại nằm sõng soài trên đất, bên cạnh là một chậu thau, bên trong đầy máu.

 

“Bà… bà ơi?”

 

Tôi run rẩy đỡ bà dậy, nhưng bà không tỉnh, không nhúc nhích.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Khoảnh khắc đó, đất trời quay cuồng, tai ù đi như có sấm.

 

Tôi cõng bà chạy điên cuồng ra ngoài, mất hết lý trí, đầu óc trống rỗng.

 

Ra đến đầu làng thì gặp cậu và mợ, cậu mượn được một chiếc xe ba gác, chở bà đến trạm y tế thị trấn, rồi lại chuyển lên bệnh viện huyện.

 

Suốt dọc đường, tim tôi căng như dây đàn.