Bảo Bối Của Bà Ngoại

Chương 11



Cửa phòng cấp cứu bật mở, bác sĩ đi ra, nói với cậu tôi:

 

“Chẩn đoán sơ bộ là do dạ dày, anh phải chuẩn bị tâm lý. Nếu là ung thư dạ dày thì bệnh viện huyện không chữa được đâu.”

 

Tôi run lên, phải vịn vào tường mới miễn cưỡng đứng vững.

 

Cậu tôi vừa khóc vừa hỏi:

 

“Sao lại thế này? Mẹ tôi trước giờ sức khỏe vẫn rất tốt mà...”

 

“Bà cụ có thường xuyên ăn đồ ăn thừa không?”

 

“Tất nhiên là có.”

 

“Vậy đó là một nguyên nhân. Nhưng vẫn còn có những nguyên nhân khác nữa, nếu muốn điều trị thì phải lên bệnh viện thành phố kiểm tra thêm.”

 

Những lời phía sau tôi không nghe lọt tai nữa.

 

Trong đầu tôi trống rỗng, chỉ còn lại ba chữ:

 

Ăn đồ thừa.

 

Tôi thật đáng chết!

 

Bà ngoại muốn tôi ăn nhiều hơn, luôn nấu rất nhiều đồ ăn. Tôi không ăn hết, bà sẽ giữ lại ăn từ từ. Có khi ăn đi ăn lại suốt mấy ngày.

 

Tháng trước bà đã đau bụng, còn lừa tôi nói là bị cảm nắng. Còn tôi thì cứ như cái xác không hồn, không hề nhận ra điều gì.

 

24

 

Mợ tôi đến rất nhanh, móc từ trong n.g.ự.c ra một túi vải, từng lớp từng lớp mở ra:

 

“Tiền trong nhà đều ở đây rồi, trước hết đưa lên thành phố kiểm tra xem sao.”

 

Cậu mợ vốn không định cho tôi đi theo, nhưng tôi nhất quyết chen lên xe cấp cứu, nắm chặt lấy tay bà ngoại, sợ chỉ cần buông lơi một chút, người yêu tôi nhất trên đời này sẽ rời xa tôi mãi mãi.

 

Đến bệnh viện thành phố lại tiếp tục kiểm tra, cuối cùng chẩn đoán là ung thư dạ dày.

 

Chi phí phẫu thuật hết năm, sáu nghìn đồng.

 

Cậu mợ tôi ngồi bệt xuống đất, đó là năm 1990 mà, chúng tôi lấy đâu ra từng ấy tiền.

 

Dù có bán hết heo bò trong nhà cũng không đủ.

 

Tôi như bị rút sạch ba hồn sáu vía, đầu óc hỗn loạn chỉ còn đúng một câu:

 

Phải làm sao bây giờ? Phải làm sao đây?

 

Tôi từng đi học mấy năm, lần nào thi cũng đứng nhất, nhưng những kiến thức trong sách vở vẫn chưa dạy tôi cách kiếm tiền, cách cứu lấy người thân yêu nhất của mình.

 

“Xán Xán?”

 

Giọng nói già nua của bà ngoại chợt vang lên, tôi bừng tỉnh, vội vàng nắm lấy tay bà:

 

“Bà ngoại...”

 

Tôi cố gắng kìm nén, nhưng vừa mở miệng, giọng nói đã mang theo tiếng nức nở.

 

Bà khó nhọc đưa tay lên, tôi ghé sát lại, cảm nhận được bàn tay bà vuốt nhẹ mái tóc tôi:

 

“Có điểm chưa? Thi thế nào rồi?”

 

“Con đứng thứ sáu toàn huyện.”

 

Đôi mắt đục ngầu của bà ngoại ánh lên một tia sáng, khẽ nở nụ cười:

 

“Xán Xán của chúng ta giỏi quá. Sau này phải học thật giỏi, thi đậu đại học.”

 

Đó vốn là lời hứa giữa chúng tôi.

 

Nhưng giờ đây, tôi lại lắc đầu:

 

“Con muốn học trung cấp, để sớm đi làm.”

 

Bà ngoại nhíu mày:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Sao lại thế được... khụ khụ...”

 

Tôi vội vàng vỗ lưng cho bà, bà bảo tôi đi gọi cậu vào.

 

Mợ đi đóng viện phí rồi, cậu và bà đang ở trong phòng, tôi dựa vào khung cửa phòng bệnh, ôm đầu suy nghĩ cách giải quyết.

 

Bên trong vọng ra giọng bà ngoại đứt quãng.

 

“…Mẹ biết con trách mẹ chỉ lo cho chị con đi học... Nhà mình nghèo quá, mẹ chỉ có thể lo được cho một người. Mẹ nghĩ con là con trai, kiểu gì cũng có cơm ăn... Chị con thì khác, là con gái, không được học hành thì cả đời cũng chỉ mục nát ở cái làng này...”

 

“Lão nhị, là mẹ không đúng, con trách mẹ, hận mẹ cũng phải, mẹ xin lỗi con.”

 

Sau đó là tiếng cậu nghẹn ngào khóc:

 

“Mẹ, con đã không trách mẹ từ lâu rồi... Chị để dành tiền lương không tiêu, cuối cùng dồn hết cho con xây nhà, từ lâu đã huề nhau rồi...”

 

25

 

Trong phòng bệnh, bà ngoại và cậu tôi ôm nhau khóc nức nở.

 

Ngoài phòng bệnh, tim tôi quặn thắt lại.

 

“Lão nhị, mẹ già rồi, cho dù chữa khỏi cũng sống không được bao lâu nữa, tiết kiệm chút tiền, để cho Xán Xán đi học.”

 

Bà ngoại thở dài:

 

“Con nhìn xem, trong làng có bao nhiêu đứa con gái không được học hành, chẳng có đứa nào sống tốt cả…”

 

Cậu tôi vừa khóc vừa lắc đầu:

 

“Chị con học bao nhiêu năm như vậy, cuối cùng chẳng phải cũng ——”

 

Câu sau không ai nói tiếp.

 

Cả phòng bệnh chìm vào sự im lặng kéo dài.

 

“Haiz… ít ra chị con còn được lựa chọn, những đứa con gái khác thì không.”

 

“Xán Xán học giỏi, lần này còn thi tốt như thế, vào được trường cấp ba của huyện là chắc chắn rồi, sau này thi đại học nữa. Con bé là đứa trẻ ngoan, sau này nhất định sẽ hiếu thảo với các con.”

 

Cậu tôi vừa khóc vừa lắc đầu:

 

“Đừng nói nữa, mẹ, mẹ đừng nói nữa…”

 

Mọi người đều muốn cứu bà ngoại.

 

Nhưng không có tiền thì biết làm sao?

 

Tôi ngẩng đầu lên, thấy mợ mắt đỏ hoe đi tới, rút từ xấp biên lai đóng viện phí ra một tờ năm đồng:

 

“Con về trước đi, ở đây có bọn mợ là đủ rồi.”

 

Tôi không muốn đi, nhưng ở bệnh viện chỗ nào cũng phải tiêu tiền, tôi không giúp được gì, thì cố tiết kiệm được chút nào hay chút ấy vậy.

 

Vừa đến đầu làng, bà bán tạp hóa vẫy tay gọi tôi:

 

“Xán Xán, Trường Nhất Trung thành phố gọi điện tới, nói con trúng tuyển rồi. Cả huyện mình chỉ tuyển có mười người, con thật là giỏi quá đi!”

 

Tôi ngơ ngác đứng yên tại chỗ, trước mặt là bà con lối xóm vây quanh chúc mừng, sau lưng là một màu đen thăm thẳm vô tận.

 

Khoảnh khắc lẽ ra nên là lúc tôi hăng hái đắc ý nhất, thì tôi lại đang trải qua cảm giác bất lực nặng nề nhất.

 

Cô giáo Lâm cũng đến, còn mang theo sách giáo khoa lớp 10 cho tôi.

 

Tôi từ chối ý tốt của cô:

 

“Cô ơi, bà ngoại con bị bệnh, cần rất nhiều tiền, con không học cấp ba nữa đâu, có lẽ… trường trung cấp cũng không học luôn.”

 

Cô giáo Lâm mím chặt môi, quay mặt đi, dùng tay áo lau mặt:

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

“Xin lỗi, Xán Xán. Nếu con học cấp ba thì cô có thể lo cho con, nhưng tiền thuốc men của bà ngoại con thì…”

 

“Con biết mà, cô Lâm, con vẫn luôn rất biết ơn cô, thật sự đấy.”

 

Tôi cúi đầu thật sâu.