Bảo Bối Của Bà Ngoại

Chương 16



Ngoại thì khéo léo hơn nhiều.

 

Bà cầm ảnh chụp của chúng tôi ở Bắc Kinh, gặp ai cũng nói: “Con gái mà nuôi tốt, chẳng kém gì con trai đâu. Phải cho con gái đi học đàng hoàng.”

 

Tư tưởng trọng nam khinh nữ ở làng tôi đã ăn sâu bén rễ, không thể thay đổi trong một sớm một chiều.

 

Nhưng hiệu trưởng trường tiểu học mà tôi tài trợ đã nói với tôi, năm đó số bé gái nhập học đã tăng thêm một phần mười.

 

Tôi càng tin rằng, sắp tới sẽ có hàng ngàn hàng vạn cành liễu đ.â.m chồi nảy lộc, các em sẽ lớn lên hướng về ánh sáng nơi khắp mọi ngóc ngách của thế giới, đung đưa trong gió, vẻ đẹp mềm mại mà kiên cường ấy sẽ được nhiều người nhìn thấy và trân trọng.

 

Dĩ nhiên, nếu không được trân trọng cũng không sao, như mợ tôi từng nói, chính mình thấy vui là được rồi.

 

35

 

Trên đường trở về, chúng tôi đặc biệt vòng qua nhà ba tôi.

 

Ông ta cứ kéo dài không chịu ly hôn, mạng cũng dai không chết, khiến mẹ kế tức quá bỏ đi theo người khác. Lại bắt đầu hành hạ em gái tôi, mấy hôm trước còn kéo mấy đứa cháu đi kiện tôi ra toà, nói rằng tôi không phụng dưỡng cha ruột.

 

Tôi xách hai túi lớn đồ đến nhà, vừa lúc ông ta đang cãi nhau với em gái tôi.

 

Ba tôi mồm mép méo xệch mắng: “Thằng đó... vừa già... lại từng ly dị... mày nhìn trúng cái gì ở nó...”

 

Càng về sau càng khó nghe, nào là con đĩ, đồ tiện nhân đều tuôn ra, chẳng khác gì mấy bà chua ngoa ở quê, không còn tí dáng dấp nào của ông chủ giàu có ngày trước.

 

Em gái tôi lau mặt, tức giận nói: “Đúng vậy, tôi tiện thật, mà cái tiện này chẳng phải là di truyền từ các người sao! Năm xưa mẹ tôi nhìn trúng ông thế nào, giờ tôi cũng nhìn trúng anh ấy y vậy!”

 

“Bọn tôi đã đăng ký kết hôn rồi, tôi cũng đang mang thai, sau này chuyện của tôi không cần ông quản nữa!”

 

Ba tôi tức đến run người, miệng méo xệch, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt.

 

Em gái có chút không nỡ, nhưng vẫn xách hành lý bước ra ngoài, vừa khéo đụng mặt tôi.

 

“Chị?”

 

Chúng tôi đã nhiều năm không gặp, cũng không thân thiết gì. Chỉ nghe nói sau khi tốt nghiệp cấp hai, cô ấy không học tiếp nữa, sau vào xưởng may làm việc, rồi sau đó tự mở một cửa hàng quần áo.

 

Ánh mắt tôi dừng lại nơi cái bụng nhô cao của cô ấy: “Nghĩ nhiều đến đứa bé, đừng tức giận quá.”

 

Cô ấy lau nước mắt: “Chuyện ba kiện chị, em mới biết gần đây thôi. Ông ấy chỉ mong tụi mình sống không yên. Chị à, dù sao chị cũng không còn trong hộ khẩu nhà ổng, đừng quan tâm nữa.”

 

Tôi mỉm cười, lấy ra một phong bao đỏ đưa cho cô ấy: “Quà gặp mặt sớm cho đứa nhỏ.”

 

Cô ấy nhìn qua, kinh ngạc nói: “Nhiều quá rồi đó…”

 

Không nhiều đâu, vừa đúng năm ngàn ba trăm đồng.

 

Năm đó cô ấy cho tôi năm mươi ba đồng, nay tôi trả lại gấp trăm lần.

 

Từ nay về sau, chúng tôi không còn liên quan gì nữa.

 

Cô ấy muốn nói gì đó, nhưng nghĩ đến mối quan hệ mờ nhạt giữa chúng tôi và cha mẹ củamình, lại thấy chẳng có gì đáng để nói.

 

Cô ấy rời đi, tôi xách đồ bước vào nhà, đỡ ba tôi đang nằm lăn dưới đất lên, đặt ông lên ghế cho vững.

 

Ba tôi cứ tưởng tôi đã mềm lòng, hừ một tiếng: “Giờ… giờ biết mình sai rồi hả, muộn… muộn rồi…”

 

“Mày phải đưa tao đến bệnh viện thành phố phục hồi chức năng… mỗi tháng đưa tao ba ngàn… còn phải tới chăm sóc tao nữa…”

 

Ông ta vừa đứt quãng vừa kể ra một đống yêu sách, tôi chỉ mỉm cười nhìn ông ta, không phản bác, cũng không nói lời nào.

 

Cuối cùng, ông ta nói mệt rồi, chốt lại một câu: “Mày là do tao sinh ra, thì phải nuôi tao dưỡng già!”

 

“Được thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ba tôi ngẩn ra, không tin nổi nhìn tôi, sau đó hất cằm, hừ một tiếng đắc ý.

 

Giây tiếp theo, *chát* một tiếng, má phải ông ta lập tức sưng vù lên.

 

“Cái tát này, là thay mẹ tôi mà đánh. Ông bạc tình vô nghĩa, không xứng làm chồng.”

 

Cái tát thứ hai giáng xuống, má trái ông ta cũng sưng lên.

 

“Cái tát này, là thay bà ngoại tôi. Ông vong ân phụ nghĩa, không xứng làm con.”

 

Số vốn ban đầu ông mang đi Quý Châu mua gỗ, chính là toàn bộ tiền tiết kiệm của bà ngoại. Bà đối đãi ông như con ruột mà nâng đỡ, vậy mà ông chẳng có chút cảm kích.

 

“Cái tát cuối cùng, là vì chính tôi. Ông giả nhân giả nghĩa, lạnh lùng ích kỷ, không xứng làm cha.”

 

Máu tươi lẫn nước miếng chảy ra từ khóe miệng ba tôi. Ông ta chỉ vào tôi, định mắng chửi, nhưng lại sợ bị đánh tiếp.

 

“Ông có biết không, so với mẹ kế, tôi càng hận ông hơn.”

 

“Hồi nhỏ tôi không hiểu nổi, sao một kẻ độc ác như vậy lại có thể là cha ruột mình. Sau này tôi mới hiểu, rác rưởi thì dù khoác lớp vỏ nào, cũng vẫn là rác rưởi.”

 

Tôi xoa cánh tay đau nhức, cười lạnh: “Đây chính là cách tôi phụng dưỡng ông. Còn nữa, ông mất ba giây để sinh ra tôi, thì tôi cũng không ngại bỏ ra ba giây tiễn ông xuống mồ.”

 

Ba tôi rụt người lại: “Tòa… tòa án…”

 

“À, ông nhắc mới nhớ.”

 

Tôi mở túi quà, *xoạt xoạt* đổ toàn bộ thứ bên trong lên người ông ta. Ba tôi tránh không kịp, đành nhắm mắt lại. Đến khi mở ra nhìn rõ, mặt ông đỏ bừng vì tức: “Đồ khốn… xui xẻo…”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Tôi vỗ tay, tâm trạng khoan khoái: “Tòa xử tôi mỗi tháng đưa ông tám chục tệ. Ông bị đột quỵ, sợ không tiêu nổi tiền, nên tôi đổi thành băng vệ sinh rồi.”

 

"Ây, trước đây ông nói thế nào ấy nhỉ?"

 

"À, ông nói phụ nữ đến kỳ là xui xẻo, đàn ông mà đụng vào băng vệ sinh thì sẽ gặp vận đen."

 

Tôi cúi xuống, vỗ nhẹ lên má ông ta, từng chữ từng chữ rõ ràng:

 

"Ba à, vậy thì nhớ sống trong vận đen mãi mãi nhé."

 

Ông càng xui xẻo, tôi càng vui vẻ.

 

Lên xe rồi, bà ngoại, cậu và mợ đều nhìn tôi đầy lo lắng. Hồi nãy họ cứ nhất quyết đòi đi cùng, nhưng tôi đã từ chối.

 

"Xán Xán, không sao chứ?"

 

Bà ngoại nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng hỏi.

 

"Không sao ạ, đã lâu rồi con mới cảm thấy thoải mái thế này. Đi thôi, mình về nhà nào."

 

Bà ngoại nhìn mợ một cái, cả hai càng thêm dè dặt, nhỏ giọng dặn dò:

 

"Xán Xán, con là bảo bối của chúng ta, tiền hết thì có thể kiếm lại, ngàn vạn lần đừng làm chuyện dại dột nhé."

 

Tôi bật cười thành tiếng, khởi động xe.

 

"Yên tâm đi bà, con còn mong ba con sống thật lâu ấy chứ."

 

Tôi là bảo bối trong tim bà ngoại, là đứa con mà cậu mợ phải cầu khấn bao năm mới có được.

 

Tôi không phải loại con gái vô dụng hay tham ăn như người ta mắng.

 

Càng không thể vì một kẻ cặn bã mà đánh mất mạng sống của chính mình.

 

(Hết)