Lên cấp ba, cuộc sống của tôi chỉ còn lại học và học, để tiết kiệm tiền và thời gian, mỗi học kỳ tôi chỉ về nhà hai lần.
Mỗi lần như vậy, mợ lại than phiền với tôi rằng bà ngoại không chịu ngồi yên, cứ muốn theo mợ ra bán hàng, ai khuyên cũng không nghe.
Có lần còn nhắc đến cha tôi.
Ông ta đến Quý Châu mua một mỏ vàng, buôn lậu vàng nên bị bắt, vét sạch tài sản mới bảo lãnh được ra.
Về đến nhà thì thấy tiểu tam đang ngủ với người đàn ông khác, đứa con trai mà ông ta yêu thương nhất cũng không phải con ruột.
Tức giận đến mức đột quỵ.
“Hồi đó là ông ta đòi ly hôn, mẹ kế con sống c.h.ế.t không chịu, bây giờ thì đến lượt mẹ kế đòi ly hôn, cha con lại không chịu nữa.”
“Lần trước mợ thấy ông ta tè ra quần, mẹ kế con xách cả xô nước lạnh dội thẳng vào người, lạnh đến mức… tặc tặc tặc… trông như con ch.ó mắc mưa vậy đó…”
Mợ vừa nói miệng thì tỏ vẻ thương hại, nhưng nét mặt thì rõ ràng là đang hả hê sung sướng.
Mợ vui quá hóa hồ đồ, nói xong mới nhận ra không nên nói mấy chuyện đó.
“Ây da, mấy chuyện này nghe cho biết thôi, còn hai tháng nữa là thi đại học rồi, con chỉ cần lo mà ôn thi cho giỏi, mấy kẻ khốn nạn đó cứ để chúng nó mục nát dưới đất luôn đi.”
Tôi tất nhiên sẽ không để bọn họ ảnh hưởng đến kỳ thi đại học của mình.
Năm đó thi đại học, tôi đậu vào một trường trọng điểm của tỉnh với thành tích đứng thứ ba toàn thành phố.
Mợ mua hai xâu pháo đến trước mặt cha tôi đốt, ông ta sợ đến mức té nhào xuống đất không bò dậy nổi, dáng vẻ thảm hại đưa tay về phía tôi:
“Xán Xán…”
33
Tôi bước đến trước mặt ông ta, bắt chước giọng điệu của ông năm xưa, thở dài than thở:
“May mà người bị đột quỵ là ông.”
Năm tôi tốt nghiệp đại học, đúng lúc Hồng Kông được trao trả về Trung Quốc, công ty tôi vào làm cử tôi sang Hồng Kông mở rộng thị trường.
Năm đầu đi làm, tôi mua lại căn nhà ở làng cho cậu mợ.
Năm thứ hai, tôi mua cho mợ một cửa tiệm ở thị trấn, mua cho cậu một chiếc xe máy.
Năm thứ tư, tôi mua một căn nhà gần bệnh viện trong thành phố.
Năm thứ năm, tôi quay về tỉnh lỵ, đảm nhiệm chức tổng giám đốc chi nhánh. Cùng năm đó, tôi xin nghỉ phép năm, đưa bà ngoại đi máy bay ra Bắc Kinh.
Chúng tôi chụp ảnh trước quảng trường Thiên An Môn. Bà ngoại vẫn mặc chiếc áo dài xanh lam ấy, năm nay bà bảy mươi ba tuổi, tóc bạc trắng, lưng đã còng, lúc chụp ảnh lộ ra hàm răng trống trơn, nhưng tinh thần vẫn minh mẫn, thần sắc rạng ngời.
Tôi nắm lấy tay bà, giống như khi còn nhỏ bà nắm tay tôi vậy.
“Bà ngoại, bà nhìn xem, những điều con hứa đều đã làm được rồi. Điều bà hứa với con là sống trăm tuổi, nhất định cũng phải làm được đó nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vào một đêm những năm trước đó, khi chúng tôi ngồi bên chiếc bàn thấp, tôi đọc bài, bà thêu thùa, đúng lúc đọc đến đoạn “Thiên An Môn Bắc Kinh”, bà ngoại nghe mà đầy khát khao:
“Đợi Xán Xán lớn rồi, dẫn bà đi Bắc Kinh một chuyến nhé.”
“Bà muốn được nhìn thấy lãnh tụ vĩ đại Mao Chủ tịch.”
Hồi nhỏ, bà bị địa chủ mua về làm vợ nhỏ cho một đứa con trai ngốc, bị đánh, bị chửi, không đủ ăn mặc, suýt nữa c.h.ế.t mấy lần.
Sau này nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa được thành lập, bà lấy ông ngoại là thương binh giải ngũ, cuộc sống sau hôn nhân cũng hạnh phúc được một thời gian.
Sau khi ông ngoại qua đời, bà một mình nuôi hai đứa con. Những lúc khổ cực nhất, bà luôn tự nhủ, đợi con cái trưởng thành, cuộc sống tốt hơn rồi, nhất định phải đến Bắc Kinh, đến quảng trường Thiên An Môn một chuyến.
Tối hôm đó, tôi đặt sách xuống, nghiêm túc nói:
“Được. Vậy bà nhất định phải chờ con lớn, nhất định phải sống đến trăm tuổi.”
Sau đó, chúng tôi móc tay hứa, trăm năm không đổi.
Ánh nến lay động, giờ nhớ lại, tựa như mới chỉ là ngày hôm qua.
34
“Chụp xong chưa? Mau chụp cho mợ với cậu con một tấm nữa.”
Mợ mặc một chiếc áo sơ mi đỏ rực, không được tự nhiên chỉnh lại tóc tai.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Sau đó, khi nhìn thấy tấm ảnh được rửa ra, vành mắt mợ đỏ hoe: “Cả đời mợ không con không cái, không ngờ về già lại được hưởng phúc của Xán Xán.”
Tôi ôm lấy mợ nũng nịu: “mợ ơi, con chẳng phải là con gái của mợ sao?”
Mợ khựng lại một chút, nhẹ nhàng vỗ vào người tôi: “Con giỏi dỗ dành quá, nhưng con vẫn gọi mợ là mợ mà—”
“Mẹ.”
Mợ sững người, há miệng không nói nên lời, hồi lâu sau mới bật khóc đáp: “Ừ.”
Tối hôm đó, mợ đeo chiếc vòng vàng tôi tặng, dắt tôi đi dạo quanh làng, gặp ai cũng khoe:
“Ôi chao, tuy tôi không biết sinh con, nhưng tôi nuôi được đứa con gái giỏi lắm đấy. Cái vòng vàng to thế này, tôi nói không cần, mà nó cứ bắt tôi đeo, nặng lắm luôn đó. Mà giờ tôi có còn phải làm gì nữa đâu?”
“À quên mất, Xán Xán mở cho tôi một xưởng làm đậu phụ, tôi giờ là bà chủ rồi, đâu cần tự mình làm nữa.”
“Này chị Lý, chị Trần, các chị nhiều con trai quá, chắc không đeo hết vòng vàng đâu nhỉ?”
“Ơ, mấy chị không có vòng vàng hả? Trời nóng vầy còn phải gánh phân đi tưới rau nữa sao? Tội nghiệp quá. Hồi trước mấy chị chê cười tôi là đàn bà đá, sau này không ai nuôi. Tôi còn ghen tị với mấy chị đó. Thế mới nói, sinh bao nhiêu cũng vô ích, quan trọng là nuôi dưỡng. Mấy chị nói có đúng không?”
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, mợ gần như đắc tội với cả làng.
Cậu chỉ biết thở dài, còn mợ thì ngắm nghía vòng vàng trên tay, thản nhiên nói: “Tôi mặc kệ họ có vui không, tôi vui là được rồi. Mà sau này tôi cũng đâu ở lại làng nữa, đúng không Xán Xán?”
Tôi nhịn cười, gật đầu.