Tôi đỏ hoe mắt lắc đầu, giọng nghẹn ngào: “Mợ ơi, không sao đâu, đợi con lớn rồi sẽ đều lại thôi mà… Con không đáng để mợ với cậu tốn nhiều tiền như vậy…”
Mợ quay mặt đi, nhanh tay lau nước mắt, cố làm mặt dữ: “Đâu có cho không con, nhớ kỹ đó, sau này phải trả hết, biết chưa?”
Cuối cùng, tôi vẫn bị mợ kéo lên xe khách đi thành phố.
Hàng cây ven đường lùi lại không ngừng, mợ nắm chặt vạt áo, lo lắng nói: “Lần đầu mợ đi thành phố, cũng chẳng biết thành phố nó ra làm sao nữa.”
Thấy tôi thẫn thờ, mợ lại lấy ra một quả trứng luộc: “Đói chưa, ăn trứng lót bụng trước đi.”
Tôi lắc đầu, trong n.g.ự.c nghẹn ngào, cay cay.
Chúng tôi xuất phát từ sáng sớm, đến bệnh viện thành phố đã là năm giờ chiều, bác sĩ sắp tan ca rồi.
Mợ tôi chặn một bác sĩ già lại, khẩn thiết cầu xin: “Con bé học lớp 9, bệnh này mãi không khỏi, chúng tôi từ thị trấn lên thành phố rất bất tiện, bác làm ơn xem giúp với.”
Bác sĩ nhìn tôi gầy trơ xương, liền mở lại cửa phòng khám: “Vào đi.”
18
Bác sĩ khám xong, nói thể chất tôi quá yếu, kê một ít thuốc bổ khí huyết rồi bảo mợ đi lấy.
Trong phòng khám, ông bắt mạch cho tôi rồi thở dài: “Tuổi còn nhỏ thế này, sao lại mang nhiều u sầu đến vậy?”
Tôi cúi mắt xuống.
Đối mặt với ác ý, tôi có thể chửi người. Nhưng với lòng tốt của người lạ, tôi lại không biết phải làm sao.
“Bình thường nên ra phơi nắng nhiều hơn, muốn khóc thì cứ khóc ra. Mẹ cháu nuôi cháu lớn thế này thật không dễ dàng…”
Tôi vừa định nói là mợ, thì mợ đã hấp tấp chạy vào, tay xách một túi thuốc lớn hỏi bác sĩ: “Bác sĩ ơi, thuốc này uống sao ạ? Tôi không biết chữ. Có cần nhập viện không? Tiền không thành vấn đề, tôi mang đủ rồi…”
“Không cần nhập viện, bệnh nhỏ thôi, điều dưỡng chút là khỏi.”
Cuối cùng, bác sĩ dặn dò thêm vài điều cần chú ý.
Ra khỏi phòng khám, mợ không nhịn được than thở: “Chút xíu thế này mà mất của tôi những một trăm lẻ một đồng, đúng là cướp mà… Trịnh Hi Xán, con phải uống cho nghiêm chỉnh, không được lãng phí một chút nào, nghe chưa?”
Rõ ràng lúc bác sĩ kê đơn, ông ấy có nói một loại là hàng nhập, rất đắt.
Tôi nói không cần, mợ cứ nhất quyết đòi, còn bảo chỉ cần có hiệu quả, tiền không thành vấn đề.
Tôi nhìn bộ dạng mợ lải nhải, trong đầu bỗng hiện lên lời bác sĩ nói.
“Cháu xem đi, bên cạnh cháu có nhiều người yêu thương cháu như vậy, cháu càng phải biết yêu thương bản thân mình.”
Đang ngẩn người thì mợ vỗ nhẹ lưng tôi: “Thẳng lưng lên, con nít mà cúi gằm cái lưng là sao hả?”
Hai cái vỗ rất nhẹ, nhưng như gỡ bỏ hai gánh nặng đè trên vai tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một gánh tên là áy náy.
Một gánh tên là tham ăn.
Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy cả người như nhẹ bẫng.
“Mợ ơi, con khỏe rồi, hay là trả lại mấy thuốc này đi nhé?”
Tôi thật lòng cảm thấy mình không cần uống thuốc nữa.
Mợ ôm chặt túi thuốc nhảy dựng lên đánh tôi: “Mất trí rồi hả, thuốc đã lấy sao mà trả được nữa?!”
“Nghe mợ nói đây, sau này đến tháng thì không được đụng nước lạnh, quần áo bẩn thì mang về đây để mợ với bà ngoại giặt cho. Còn nhỏ tuổi thì phải chăm sóc cái thân thể này cho tốt…”
Mợ thở dài, giọng đầy nuối tiếc: “Hồi trẻ mợ không biết giữ, giữa mùa đông mà còn giặt quần áo, áo bị nước cuốn trôi, mợ nhảy xuống sông vớt, nước toàn là băng… Sau này đụng nước lạnh nhiều quá, nên mới không sinh con được nữa…”
Nước mắt tôi tuôn ra như suối, nắm c.h.ặ.t t.a.y mợ: “Mợ ơi, cảm ơn mợ.”
Mợ run run môi, quay mặt đi: “Cảm ơn cái gì, đều là bà ngoại với cậu con dặn đấy mà…”
19
Vừa ra khỏi cổng bệnh viện, chúng tôi liền nghe thấy một người đàn ông đẩy một người phụ nữ hét lớn: “Bác sĩ! Bác sĩ! Mau có người đến, vợ tôi có thai mà đang chảy máu!”
Tôi vốn không thích xen vào chuyện người khác, đang định rời đi, thì thấy mợ tôi tỏ ra vô cùng phấn khích.
Tôi nhìn theo ánh mắt của mợ, chỉ thấy một bóng lưng quen thuộc bước vào khoa sản.
“Mợ không nhìn nhầm đâu nhỉ, người đàn ông kia hình như là ba con?”
Tôi khẽ gật đầu.
“Còn người phụ nữ kia là mẹ kế con à? Nhìn chẳng giống.”
Mợ kéo tôi chạy đến cửa khoa sản, xác nhận đúng là cha tôi.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Nhưng người phụ nữ trẻ kia thì chúng tôi không quen, nghe nói đã mang thai sáu tháng rồi.
Bác sĩ khám xong nói đứa bé không sao, chỉ cần nằm nghỉ ngơi nhiều.
Cha tôi lén nhét cho bác sĩ một phong bì: “Bác sĩ à, ông tiết lộ thêm chút nữa đi?”
Rời khỏi bệnh viện, trong đầu tôi toàn là nụ cười nịnh nọt của cha, còn có cái phong bì dày cộp kia — chắc phải hai, ba trăm đồng.
Hai tháng trước, tôi bị băng huyết trong kỳ kinh nguyệt, bệnh viện thị trấn không chữa được, tôi từng lén tìm đến ông ta.
Không có người ngoài, vẻ mặt ghét bỏ của ông ta hiện rõ mồn một: “Cút cút cút, đồ sao chổi, đừng để mày làm xui cả tao.”
Lúc đó tôi gầy trơ xương, chẳng cần ông ta đẩy, chỉ một cơn gió cũng đủ khiến tôi ngã xuống đất.