Tôi đem tiền đưa cho bà ngoại, nhưng bà không nhận: “Cậu con cho con thì con cứ giữ lấy. Sau này phải hiếu thảo với cậu và mợ đấy.”
“Nhưng mà… nhiều quá…”
Hai mươi đồng đâu phải hai đồng, ở làng làm gì có nhà nào cho con cái nhiều tiền như vậy.
“Cứ giữ lấy đi, học cấp hai tốn nhiều lắm.”
Học cấp hai đúng là tốn kém thật.
Không được mang gạo để nấu cơm nữa, mà cơm canh ở căng tin thì đắt đỏ.
Tôi ăn ít, thế là mua bữa sáng dư ra một chút, phần còn lại để dành làm bữa trưa.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Bà ngoại lớn tuổi rồi, thêu thùa cũng chẳng kiếm được bao nhiêu, chỉ dựa vào cậu tôi chu cấp mãi cũng không phải cách.
Có thể tiết kiệm thì tôi tiết kiệm.
Thế nhưng lại bị cô chủ nhiệm – cô Lâm – phát hiện.
Cô nhíu đôi mày thanh tú: “Em còn đang tuổi lớn, học hành lại là cuộc chiến dài lâu, không ăn no sao mà học được?”
Từ hôm đó, cô cho tôi làm lớp phó môn Toán.
Tôi mang vở đến nộp, cô dúi cho tôi một cái bánh quy; tôi đến lấy bài kiểm tra, cô đưa cho tôi một chai sữa.
Tôi nhiều lần từ chối, đến lúc bị ép quá thì nói: “Cô ơi, người nhà em bảo tham ăn thì sẽ gặp xui, em không dám nhận đâu ạ.”
Cô Lâm xoa thái dương, vẻ mặt đầy khó xử: “Ừm, nghe cũng có lý…”
“Vậy nên em càng phải giúp cô chia sẻ bớt mới đúng.”
Hả?
Vì có bà ngoại, mợ, và cô Lâm tìm đủ cách “nhồi ăn” cho tôi, nên dù bản thân tôi ăn ít đến mấy, cũng vẫn mập lên.
Ngay cả kinh nguyệt – thứ mãi chưa chịu đến – cũng đến vào năm lớp 9.
Hôm đó, bà ngoại hầm hẳn một con gà nguyên con.
Bà bây giờ mắt đã mờ, không còn làm thêu được nữa, liền đi nhặt hẹ thuê cho người ta, làm công việc lặt vặt, dần dần cũng quen biết không ít người ngoài tỉnh.
“Xán Xán à, dì Hứa ở Giang Tây bảo rồi, cả con gà này phải ăn hết, cả nước cũng phải uống sạch.”
“Sau này mỗi lần đến tháng bụng sẽ không đau, còn có thể cao thêm chút nữa đấy.”
16
Tôi nhìn chén canh gà nổi đầy váng mỡ, nước mắt lưng tròng.
Nhà chỉ có hai con gà mái, lương thực không nhiều, bà ngoại phải cầm cuốc nhỏ đi đào giun đất để nuôi gà.
Bà chăm sóc rất kỹ, trứng gà đẻ ra đều để dành hết, đợi cuối tuần tôi về mới cho ăn.
Dì hàng xóm bên cạnh đang mắng con dâu mới sinh đang ở cữ: “Đồ vô dụng, đẻ được đứa con gái có trứng gà ăn đã là tốt lắm rồi, còn muốn uống canh gà nữa hả, tôi thấy cô muốn lên trời thì có!”
Bà ngoại đóng cửa lại, dịu dàng giục tôi: “Mau uống đi con, nguội là không ngon đâu.”
“Bà ngoại, mình cùng ăn đi.”
Bà ngoại nghiêm mặt: “Không được, phải ăn hết cả con cơ…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vậy thì con cũng không ăn nữa.”
Bà không cãi nổi tôi, cuối cùng cũng ăn mấy miếng.
Nhưng tôi vẫn bị đau bụng kinh.
Mỗi lần đều đau đến xanh xám mặt mày, không bò dậy nổi, bác sĩ thôn đến nhà tiêm cho tôi hai mũi, tuy cơn đau giảm bớt, nhưng lượng m.á.u lại ra nhiều hơn hẳn.
Lúc ấy băng vệ sinh mới xuất hiện, rất đắt, tôi không dám dùng, vẫn phải dùng đai vệ sinh.
Trên đó lót mấy tờ giấy, chẳng bao lâu là ướt sũng, có khi đang học không kịp thay, còn bị tràn ra ngoài.
Lớp ít con gái, mấy thằng con trai nghịch ngợm liền đặt cho tôi biệt danh sau lưng: “Bà máu.”
Bà ngoại nghe thấy, lập tức đến hợp tác xã mua băng vệ sinh, một gói chỉ có mười miếng mà tận ba đồng.
Ba đồng đấy, bà ngoại phải nhổ hẹ hai ngày mới được.
Thế mà bà mua cho tôi hẳn hai gói.
Băng vệ sinh thời ấy rất dày, nhưng vẫn mềm và thấm nước hơn giấy. Tôi tiếc tiền, mỗi lần dùng xong đều vắt khô để tái sử dụng.
Thế nhưng cho dù như vậy, kỳ kinh của tôi mỗi tháng kéo dài nửa tháng, vẫn phải dùng hết ba gói băng vệ sinh.
Chỉ trong nửa năm, tôi như bị rút cạn tinh lực, vốn đã gầy, nay lại càng gầy đến nỗi mắt như lồi ra.
Bà ngoại xót xa không chịu nổi, dắt tôi đi khám từ trạm y tế xã đến bệnh viện thị trấn, tiền tiêu hết, thuốc mang về cả đống, mà hiệu quả chẳng bao nhiêu.
Không còn cách nào, bà bèn thỉnh thoảng hầm canh bổ máu, nhờ cậu đem đến trường cho tôi.
Lần này, người đến lại là mợ.
Mợ lườm tôi, mở hộp cơm ra: “Đúng là thân xác tiểu thư mà mệnh a hoàn, mau uống đi.”
Tôi lặng lẽ uống, so với kỳ kinh nguyệt như chảy máu, tôi càng lo hơn về thành tích học tập.
Tôi — người luôn giữ vững vị trí nhất khối — giờ đã rớt khỏi top mười.
17
Canh bà ngoại nấu rất ngon, nhưng tôi thật sự không có khẩu vị, chỉ có thể cố nuốt xuống.
Mợ ngồi bên cạnh, mắng cậu, mắng cha tôi, mắng mẹ kế, thấy tôi uống hết rồi thì vỗ m.ô.n.g đứng dậy, bực dọc nói: “Uống hết rồi chứ gì?”
Tôi gật đầu, nhìn mợ nở một nụ cười lấy lòng.
Mợ trừng mắt đáp lại tôi một cái.
“Thu dọn đi, theo mợ.”
Tôi ngơ ngác: “Đi đâu ạ? Mai con có kỳ thi giữa kỳ mà…”
“Mợ xin phép rồi, cũng mua vé rồi, đến bệnh viện Nhân dân thành phố khám bệnh. Mợ thật sự không hiểu được, đến kỳ mà cũng có thể hành con người ta ra nông nỗi này sao!”
Tôi không chịu đi.
Bệnh của tôi là cái hố không đáy, đã tiêu sạch tiền của bà ngoại rồi, không thể tiếp tục làm phiền cậu mợ được nữa.
Mợ giận đến mức không chịu nổi, véo má tôi: “Tiền là do cậu con đưa. Cậu con là chủ nhà, cậu con nói, mợ có dám không nghe sao?”
Xạo quá.
Tiền cậu kiếm được đều do mợ quản.