Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư

Chương 650: Hiệu trưởng đã trở lại



“Ái chà, ông mau thả cháu ra, ở đây đông người thế này!” Tiểu Thất bị một lão giả râu tóc bạc phơ xách cổ áo, hai tay vẫy vùng không ngừng.

 

“Mấy năm không gặp, lá gan của nhóc con nhà ngươi cũng lớn lên không ít nhỉ, lại dám rời khỏi học viện.” Giọng của lão giả lại không hề già nua như vẻ ngoài của ông.

 

“Ông thả cháu ra, mau thả cháu ra.” Tiểu Thất đánh không lại, chỉ đành trợn đôi mắt nhỏ, ấm ức nhìn ông.

 

“Chiêu này với ta vô dụng.” Viên Thiệu Kiệt dùng tay kia gõ nhẹ lên đầu Tiểu Thất, nói: “Chẳng phải đã dặn ngươi không được rời khỏi học viện sao? Sao còn chạy ra ngoài?”

 

“Cháu đã tiến hóa ba lần rồi, lợi hại lắm đó!” Tiểu Thất không phục.

 

“Vậy cũng không được.” Viên Thiệu Kiệt xách cô bé lên, nói: “Đợi ta xem con bé kia xong, ngươi phải theo ta trở về.”

 

“Không muốn, cháu muốn ở cùng chị ấy.” Tiểu Thất kiên quyết.

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

 

“Ngươi không sợ người khác bắt đi à? Phải biết rằng, bây giờ có không ít kẻ đang nhòm ngó ngươi đâu.” Viên Thiệu Kiệt bị vẻ mặt kiên định của cô bé chọc cười.

 

“Không sợ. Cứ ở mãi một nơi, đến hòn đá cũng quen mặt cháu rồi. Cháu muốn đi theo chị ấy.” Tiểu Thất nói.

 

“Lần này thái độ kiên quyết thế cơ à?” Viên Thiệu Kiệt nhướng mày.

 

“Cô bé nói ở bên cạnh U Nguyệt có khả năng sẽ tiến hành tiến hóa lần thứ tư.” Hứa Tấn truyền âm cho Viên Thiệu Kiệt.

 

“Ồ?” Viên Thiệu Kiệt đặt Tiểu Thất xuống, truyền âm đáp: “Ngươi muốn ở cùng con bé, nhưng nó lại không thể đảm bảo an toàn cho ngươi.”

 

“Dù có nguy hiểm, cháu cũng muốn thử một lần.” Tiểu Thất trả lời.

 

“Vậy thì tùy ngươi.” Lần này Viên Thiệu Kiệt lại sảng khoái thả Tiểu Thất ra. Thái độ dứt khoát của ông khiến Tiểu Thất cũng phải ngẩn người.

 

Cô bé chớp mắt nhìn Hứa Tấn, ông ấy lại dễ dàng đồng ý như vậy sao?

 

Hứa Tấn chỉ biết nhún vai tỏ vẻ không biết, rồi theo chân Viên Thiệu Kiệt vào phòng.

 

Tiểu Thất vẫn đứng ngoài sân, vừa vui mừng vừa hoài nghi về sự đồng ý của Viên Thiệu Kiệt, nhưng dù sao điều này cũng có nghĩa là ông sẽ không giam cô bé trong học viện nữa!

 

Hứa Tấn tuy tỏ vẻ không quan tâm, nhưng khi vào nhà vẫn truyền âm hỏi Viên Thiệu Kiệt nguyên do.

 

“Sao thầy lại đồng ý yêu cầu của con bé?”

 

“Lần này ra ngoài, ta thấy thế giới bên ngoài sắp có biến động lớn. Không ít kẻ đang nhòm ngó con bé đó. Tuy thực lực hiện giờ của nó không tệ, nhưng vẫn chưa đủ để đối mặt với thế giới bên ngoài. Nếu nó có thể tiến hóa lần thứ tư, sẽ an toàn hơn rất nhiều.”

 

Bước chân Hứa Tấn khựng lại, thế giới bên ngoài đã hỗn loạn đến mức này rồi sao?

 

Hai người bước vào sân của Tư Mã U Nguyệt, Hàn Diệu Song vội đứng dậy hành lễ.

 

“Viện trưởng, sư phụ.”

 

Tư Mã U Nguyệt cũng đoán được người vừa tới là viện trưởng, nhưng nàng cứ ngỡ ông cũng trạc tuổi Ma lão đầu, ai ngờ lại là một lão giả râu tóc bạc trắng.

 

Dường như đọc được sự ngạc nhiên của nàng, Viên Thiệu Kiệt mỉm cười: “Như vậy trông mới có khí thế của viện trưởng chứ.”

 

Ặc…

 

Suy nghĩ của mình bị nhìn thấu rồi.

 

“Ra mắt viện trưởng.” Nàng gật đầu chào.

 

“Hai lão già kia đã nói không ít lời tốt về ngươi, ta nghĩ họ cũng không phải hạng người nói năng bừa bãi.” Viên Thiệu Kiệt nói, “Vậy nên ngươi phải mau chóng bình phục, ta còn có việc cần ngươi làm.”

 

“A?”

 

Tư Mã U Nguyệt ngớ người trước lời nói của ông. Sao tư duy lại nhảy cóc thế này? Ông không phải đến thăm nàng, mà là đến tìm nàng có việc sao? Lại còn là lần đầu gặp mặt đã giao việc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng cảm thấy cách họ gặp nhau có gì đó không đúng lắm.

 

“Ha ha ha…” Thấy bộ dạng ngây ngốc của nàng, Viên Thiệu Kiệt phá lên cười. Sau đó, ông lấy ra một chiếc hộp đặt bên giường, nói: “Sư thúc công tặng ngươi lễ gặp mặt.”

 

Tuy ông đã rời sư môn, nhưng trong lòng vẫn luôn tự xem mình là người của sư môn, và cũng xem Tư Mã U Nguyệt như hậu bối.

 

Tiểu Thất lén lút ló đầu vào từ ngoài cửa, vừa thấy chiếc hộp trên giường Tư Mã U Nguyệt, cô bé liền reo lên một tiếng định xông tới. Nhưng khi đi ngang qua Viên Thiệu Kiệt, cô bé lại bị ông xách lên.

 

“Đó là lễ gặp mặt ta tặng U Nguyệt, ngươi đừng hòng.”

 

Tiểu Thất giãy giụa, nhìn chiếc hộp mà chảy nước miếng. “Ông xấu quá, người ta thèm muốn lâu như vậy mà ông không cho.”

 

“Thứ đó với ngươi vô dụng.” Viên Thiệu Kiệt không buông tay.

 

“Nhưng mà ăn ngon lắm!” Tiểu Thất kháng nghị.

 

“Cho ngươi ăn chỉ lãng phí.” Viên Thiệu Kiệt nói với Tư Mã U Nguyệt, “Con mau cất thứ đó đi, đừng để con bé này làm hỏng.”

 

Tư Mã U Nguyệt nhìn cảnh tượng hài hước này, không nhịn được cười, liền cất chiếc hộp vào trong tháp linh hồn.

 

Vừa vào tháp linh hồn, nàng đã biết bên trong là gì, lòng vô cùng kinh ngạc, nhưng thứ này hiện tại nàng không cần dùng đến.

 

Viên Thiệu Kiệt tặng nàng linh hồn thảo, một loại dược liệu chữa trị linh hồn cực kỳ hiệu quả, được xem là chí bảo trong các loại dược liệu về linh hồn. Nếu không có linh hồn dịch, đây có lẽ sẽ là dược liệu linh hồn quý giá nhất mà nàng sở hữu.

 

Nhưng vì không mở hộp trước mặt họ, nàng đành tiếp tục giả vờ không biết.

 

“Hiệu trưởng, ngài vừa nói tìm con có việc ạ?”

 

“Chuyện này không vội, đợi ngươi bình phục rồi về học viện sẽ nói.” Viên Thiệu Kiệt đáp. “Thôi, lễ vật ta cũng đã tặng, cũng nên về học viện rồi. Lão Hứa, ngươi về cùng ta, đến lúc ta phải kiểm tra bài vở của ngươi. Tiểu Thất đâu?”

 

“Không về, con muốn ở cùng chị Nguyệt Nguyệt.” Tiểu Thất tiếp tục giãy giụa, lần này lại thoát ra được. Vừa thoát khỏi móng vuốt của Viên Thiệu Kiệt, cô bé liền chạy đến bên Tư Mã U Nguyệt, bĩu môi không thèm nhìn ông.

 

Viên Thiệu Kiệt cười cười, rồi kéo Hứa Tấn đang mặt mày đau khổ rời đi.

 

Hứa Tấn ngưỡng mộ nhìn Tiểu Thất, phải chi mình cũng có thể không cần về thì tốt biết mấy…

 

Bọn họ vừa đi, Tiểu Thất lập tức quay sang nhìn Tư Mã U Nguyệt với đôi mắt sáng rực.

 

Tư Mã U Nguyệt xoa đầu Tiểu Thất, nói: “Đây là quà viện trưởng tặng ta. Hơn nữa nó cũng không có tác dụng gì với muội.”

 

“Nhưng đó là thứ duy nhất ăn ngon.” Tiểu Thất đáp.

 

“Chủ nhân, cây linh hồn thảo này vẫn còn rễ và đất, có thể trồng được.” Tiểu Linh Tử đột nhiên truyền âm cho nàng.

 

“Vậy thì trồng đi.” Tư Mã U Nguyệt ra lệnh, rồi nói với Tiểu Thất, “Ta có thể cho muội một ít, nhưng không thể cho muội ăn hết đâu nhé.”

 

“Vâng ạ!” Tiểu Thất tươi cười gật đầu.

 

Tư Mã U Nguyệt lấy hộp ra mở, bên trong là một cây cỏ nhỏ có vài chiếc lá. Nàng suy nghĩ một chút, ngắt hết lá xuống, chỉ chừa lại một chiếc và phần rễ, rồi đưa phần lá đã ngắt cho Tiểu Thất.

 

“Chị Nguyệt Nguyệt tốt quá.” Tiểu Thất cầm linh hồn thảo thơm lên má nàng một cái, rồi nhanh chóng chạy biến.

 

Hàn Diệu Song thấy Tư Mã U Nguyệt đưa phần lớn cho Tiểu Thất, có chút trách móc: “Ngươi cưng chiều con bé cũng phải có chừng mực, đừng lúc nào cũng dung túng nó.”

 

“Con bé thích mà.” Tư Mã U Nguyệt cười, không hề để tâm.

 

Nàng cất linh hồn thảo vào hộp, Tiểu Linh Tử liền mang đi trồng.

 

Rễ của cây linh hồn thảo này được bảo quản rất tốt, trồng xuống sẽ lại mọc ra lá mới, nên nàng mới hào phóng cho Tiểu Thất ăn như vậy.

 

Chỉ là Hàn Diệu Song không biết, thấy nàng như vậy, chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu.