Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư

Chương 651: Gầy dựng một thế lực thì sao?



Tư Mã U Nguyệt dưỡng thương mấy ngày, nhờ có linh hồn dịch, nàng đã khỏe hơn nhiều, không còn bị mọi người ép phải nằm lì trên giường.

 

Nàng không tài nào hiểu nổi, rõ ràng mình bị thương ở linh hồn, sao ai cũng bắt nàng phải nằm trên giường, không cho bước xuống.

 

Nghĩ đến việc phải nằm trên giường lâu như vậy, nội tâm nàng gào thét không biết bao nhiêu lần: Thật là vô lý!

 

Một tuần sau, nàng cuối cùng cũng được xuống giường, nàng cảm thấy nếu cứ nằm nữa chắc người sẽ mốc meo mất.

 

Hôm nay, được Tây Môn Phong dìu, nàng cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng, đi dạo trong sân.

 

“Vẫn là không khí bên ngoài trong lành hơn.” Nàng hít một hơi thật sâu, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

 

“Tỷ còn nói chúng ta không cho tỷ ra ngoài, tỷ xem, đi vài bước đã thở hổn hển. Bảo tỷ nằm thêm hai ngày nữa thì không nghe.” Tây Môn Phong bất mãn nói.

 

“Phong nhi à, ta mà nằm nữa thì người sẽ mọc lông thật đấy, biết không?” Tư Mã U Nguyệt nằm xuống chiếc ghế quý phi trong sân, Tây Môn Phong ngồi xuống bên cạnh.

 

“Người mà cũng mọc lông được sao? Tỷ có phải quái vật đâu!” Tây Môn Phong bất đắc dĩ đắp tấm chăn lông cho Tư Mã U Nguyệt.

 

Vì linh hồn bị thương, nàng rất sợ lạnh, nên Tây Môn Phong đã đặc biệt chuẩn bị một tấm chăn cho nàng.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

“Phải rồi, dạo này không thấy Tương Di đâu nhỉ?” Tư Mã U Nguyệt hỏi.

 

Tay Tây Môn Phong hơi khựng lại, giọng trầm xuống: “Nàng ấy có việc phải đi rồi.”

 

“Là vì chuyện các đệ bị phục kích lần trước sao?” Tư Mã U Nguyệt híp mắt, thờ ơ hỏi.

 

Tây Môn Phong im lặng một lúc, rồi thành thật trả lời: “Vâng.”

 

“Xem ra đã biết là ai làm rồi?”

 

“Vâng.”

 

“Ừm, đã biết là ai làm thì phải trả lại chúng một đòn thật đau.” Tư Mã U Nguyệt cuộn mình trong chăn lông, “Chúng ta không phải là người dễ bị bắt nạt. Nếu chọc giận ta, ta sẽ để Tiểu Bằng dẫn Điểu tộc đến san bằng, đảm bảo không còn một cọng lông.”

 

“…” Tây Môn Phong bất lực liếc nàng một cái, “Người tỷ còn đang co ro ở đây mà.”

 

“Chính vì vậy mới không thể dễ dàng tha cho chúng.” Tư Mã U Nguyệt nghĩ đến việc mình suýt mất đi đệ đệ, Phong nhi lại suýt mất mạng, nàng liền tức giận, hận không thể tự mình đi diệt đám người đó.

 

“Tỷ yên tâm, ta sẽ không tha cho bọn chúng đâu.” Tây Môn Phong nghiến răng nói.

 

“Phong nhi, đệ có bao giờ nghĩ đến việc tự mình gầy dựng một thế lực chưa?” Tư Mã U Nguyệt đột nhiên hỏi.

 

“Tự mình gầy dựng một thế lực?”

 

“Đúng vậy, tuy đệ được Không Minh Cốc cứu, nhưng đệ không gia nhập Không Minh Cốc, không được xem là người của họ.” Tư Mã U Nguyệt nói, “Hơn nữa kẻ thù chúng ta phải đối phó không phải một hai người, chỉ dựa vào sức mình thì không thể đánh bại chúng.”

 

“Không sai.”

 

“Bất kể là gia tộc Tông Chính hay Âm Dương Cung, thậm chí cả Thánh Quân Các đứng sau chúng, thế lực nào mà không hùng mạnh. Khụ khụ…” Tư Mã U Nguyệt ho vài tiếng, đợi cơn ho dịu đi mới nói tiếp: “Tuy ta có Tiểu Bằng, cũng là Thiếu cốc chủ của Thần Ma Cốc, nhưng thù riêng của chúng ta không thể liên lụy đến họ, Điểu tộc và Thần Ma Cốc không có nghĩa vụ phải giúp chúng ta báo thù. Vì vậy, cách tốt nhất vẫn là thành lập thế lực của riêng mình.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Thực ra ta cũng từng nghĩ đến chuyện này, nhưng muốn gầy dựng một thế lực quá khó, trước hết là không đủ tài nguyên, nên đó vẫn chỉ là một ý nghĩ.” Tây Môn Phong nói.

 

“Ừm, muốn gầy dựng một thế lực, quả thật không phải chuyện một sớm một chiều, nhưng cũng không phải là không có cách.” Tư Mã U Nguyệt nói, “Một thế lực, cần nhất là luyện đan sư, luyện khí sư, trận pháp sư và thuần thú sư. Trừ luyện khí sư ra, những thứ khác ta đều có thể lo được, có tháp linh hồn, mọi chuyện đều không thành vấn đề. Còn về luyện khí, dù sao bây giờ ta cũng rảnh, có thời gian ta sẽ nghiên cứu thử, Khúc Béo nói thực ra cũng không khó lắm.”

 

“Vậy tỷ có nghĩ đến việc để họ tham gia không?” Tây Môn Phong hỏi.

 

Tư Mã U Nguyệt lắc đầu, “Thế lực này ta muốn dùng để báo thù, nếu họ tham gia, e rằng sẽ rước phải thị phi. Ta sẽ không yêu cầu họ tham gia, nhưng cũng sẽ không giấu giếm họ.”

 

“Thực ra nếu họ có thể cùng chúng ta thì tốt hơn, như vậy chúng ta sẽ không thiếu các chức nghiệp sư này.” Tây Môn Phong nói.

 

“Tuy ta cũng nghĩ vậy, nhưng… ai, đến lúc đó hỏi ý họ xem sao.” Tư Mã U Nguyệt nói.

 

“Ngoài chức nghiệp sư ra, chúng ta cũng chẳng có gì khác.” Tây Môn Phong nói, “Đặc biệt là khu mỏ, tài nguyên quan trọng nhất của một môn phái, chúng ta lại càng không có. Những khu mỏ đã được phát hiện đều bị các môn phái chiếm giữ hết rồi, chúng ta muốn tìm ra một mạch khoáng mới, nói dễ hơn làm.”

 

Tư Mã U Nguyệt lại không hề lo lắng, nói: “Đệ quên ta còn một thân phận khác sao?”

 

“Tìm Linh Sư?”

 

“Không sai.” Nàng tự tin nói, “Mạch khoáng hiện có bị chiếm hết thì có sao, chúng ta sẽ đi tìm một mạch khoáng chưa ai phát hiện ra!”

 

Thấy bộ dạng ngây ngốc rõ ràng không tin của Tây Môn Phong, nàng lấy ra một cuốn sách, lật trang đầu cho hắn xem.

 

“《Tìm Linh Tìm Nguyên》?!” Tây Môn Phong thấy tên sách, kinh ngạc thốt lên.

 

“Có thứ này, tỷ của đệ còn không thể trở thành một tìm linh đại sư sao? Hừ hừ, nhóc con, đừng xem thường tỷ của ngươi, biết chưa?” Nàng thu sách lại, vươn tay chọc chọc trán hắn. “Hơn nữa, dù ta không được, đến lúc đó gọi Mạc Tam đến, còn sợ không tìm được sao?”

 

“Nhưng nhất thời cũng không tìm được khu mỏ.” Tây Môn Phong nói, “Dù sau này tỷ có tìm được, cũng phải có người nguyện ý gia nhập thế lực của chúng ta mới được. Nhưng mà…”

 

“Nhưng mà một thế lực vừa mới thành lập, làm sao để người khác gia nhập, làm sao để họ một lòng một dạ phục vụ chúng ta?” Tư Mã U Nguyệt nói ra nỗi lo của Tây Môn Phong.

 

“Đúng vậy.” Tây Môn Phong gật đầu, “Xây dựng thế lực không giống như gia tộc trước đây của chúng ta, người trong gia tộc tự nhiên sẽ nguyện ý vì gia tộc mà cống hiến, nhưng những người khác thì chưa chắc. Dù chúng ta cho họ đan dược, linh khí để nuôi dưỡng họ, đến thời khắc mấu chốt, cũng có thể sẽ trở mặt.”

 

“Vậy nên chúng ta không thể dùng người bình thường.” Tư Mã U Nguyệt cười.

 

“Không thể dùng người bình thường?” Tây Môn Phong bị lời nói của nàng làm cho hồ đồ. Nếu những lời trước đó hắn đều hiểu ý nàng, thì câu này hắn lại không hiểu.

 

“Đúng vậy, người bình thường không dùng được, thì dùng người không bình thường!” Tư Mã U Nguyệt cười nói.

 

“Thế nào mới là người không bình thường?”

 

“Những người tưởng đã c.h.ế.t nhưng lại không muốn chết. Chỉ cần có thể sống, họ sẽ không tiếc bất cứ giá nào. Mà chúng ta, chính là điều kiện để họ sống sót.” Tư Mã U Nguyệt nói.

 

Tây Môn Phong lập tức hiểu ý nàng, “Ý tỷ là tìm những kẻ liều mạng?”

 

“Không sai!” Tư Mã U Nguyệt gật đầu, “Những kẻ liều mạng đó có thể sống sót đều là những người có bản lĩnh, không nói một chọi mười, nhưng chọi bốn năm sáu bảy người thì cũng có thể.”

 

“Ý tưởng này của tỷ tuy hay, nhưng muốn có được những người này, thứ nhất họ có thể sẽ không đồng ý, thứ hai những kẻ thù trước đây của họ cũng sẽ trở thành tai họa ngầm của chúng ta.”