Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư

Chương 654: Cảnh Văn mời



Không Tương Di đưa cho Tây Môn Phong những gì mình điều tra được, nói: “Những kẻ vây công chúng ta lần trước, ngoài người của Lan Phương tông ra thì còn có cả Vạn Hà tông.”

 

“Sao hai tông phái này lại cấu kết với nhau được?” Tây Môn Phong nhìn tài liệu trong tay, có phần kinh ngạc.

 

“Ngạc nhiên lắm phải không?” Không Tương Di đáp, “Vạn Hà tông bề ngoài thì giao hảo với Bất Minh cốc chúng ta, không ngờ sau lưng lại ngấm ngầm giở trò. Ta đoán, chúng nó liên thủ là vì mỏ khoáng mà chúng ta phát hiện lần trước.”

 

“Ừm, không ngờ chuyện mỏ khoáng lại bị tiết lộ ra ngoài, e rằng sau này Bất Minh cốc sẽ gặp nhiều phiền phức hơn.” Tây Môn Phong nói, “Đã tra ra kẻ nào tiết lộ hành tung và tin tức mỏ khoáng của chúng ta chưa?”

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

“Đã điều tra ra rồi, phụ thân và mọi người đã xử lý hắn.” Không Tương Di nói, “Mỏ khoáng kia đúng là khiến người ta thèm đỏ mắt, nhưng nếu kẻ nào muốn động vào chúng ta thì cũng không dễ dàng vậy đâu! Lần này chúng ta thua là vì không đề phòng, còn khiến ngươi và U Nguyệt rơi vào nguy hiểm. Bây giờ chúng ta đã có chuẩn bị, bọn chúng sẽ không dễ dàng đắc thủ nữa.”

 

“Ngoài chuyện này, hôm nay ngươi đến còn có việc gì khác không?” Tây Môn Phong hỏi.

 

“Có.” Không Tương Di đáp, “Chúng ta tra được thiếu tông chủ của Lan Phương tông hôm nay sẽ rời khỏi tông môn, ngươi có hứng thú đi trừ khử hắn không?”

 

“Hắn cũng nằm trong số những kẻ bao vây chúng ta lần trước à?”

 

“Lan Phương tông là do hắn dẫn đầu.”

 

“Khi nào xuất phát?”

 

“Ngay bây giờ.”

 

“Gấp vậy sao?”

 

“Chúng ta phải đi mai phục trước, người của Lan Phương tông sắp khởi hành rồi.”

 

“Được, ngươi đợi ta một lát.”

 

Tây Môn Phong định đi tìm Tiểu Bằng, vì Tư Mã U Nguyệt đã dặn phải dẫn theo nó, nhưng hắn còn chưa cất bước thì đã thấy Tiểu Bằng dẫn một đám người đi tới.

 

“Nguyệt Nguyệt nói ngươi chắc chắn sẽ đi, nên chúng ta sẽ đi cùng.” Tiểu Bằng nói.

 

Tây Môn Phong nhìn những người bên cạnh Tiểu Bằng, có chút kinh ngạc. Không phải bọn họ đang ở trong Linh Hồn tháp sao, sao lại ra ngoài được? Chẳng lẽ Linh Hồn tháp đã bị bại lộ trước mặt Cảnh Văn?

 

“Cảnh Văn chỉ ở trong phòng một lát đã bị Nguyệt Nguyệt đuổi đi rồi.” Tiểu Bằng giải thích.

 

“Vậy thì tốt, các ngươi theo ta, chúng ta đi thôi.”

 

Không Tương Di lấy ra một trận pháp tạm thời, đặt xuống đất kích hoạt, rồi dẫn cả đoàn người rời khỏi Thiên Phủ thành.

 

Tư Mã U Nguyệt hiện tại không cảm nhận được biến động bên ngoài, nhưng đoán được Tây Môn Phong và những người khác đã đi rồi. Nàng nằm trên giường, suy nghĩ về chuyện Cảnh Văn vừa nói với mình.

 

Hắn nói: “U Nguyệt à, ngươi mau khỏe lại đi, như vậy chúng ta có thể cùng nhau tham gia đại hội luyện đan sư ở Phong Nhạc thành.”

 

Nàng vốn không hứng thú gì với đại hội luyện đan này, nhưng những lời hắn nói sau đó lại khiến nàng có chút quan tâm.

 

“Chỉ là một đại hội luyện đan thôi mà, ngươi kích động cái gì?”

 

“Đương nhiên phải kích động rồi, đại hội luyện đan sư lần này ở Phong Nhạc thành sẽ tổ chức một cuộc thi, nghe nói rất nhiều thiên tài luyện đan đều sẽ tham gia.” Cảnh Văn nhắc đến chuyện này, vẻ mặt vô cùng phấn khích.

 

“Ta lại không quen biết bọn họ, chẳng có hứng thú.” Tư Mã U Nguyệt ngáp một cái.

 

“Nghe nói nội vây cũng có không ít luyện đan sư tới tham gia.” Cảnh Văn nói.

 

“Nội vây tới mà ngươi cũng hưng phấn như vậy? Chẳng lẽ bọn họ không phải cũng một cái mũi hai con mắt sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Cái này thì ngươi không biết rồi.” Cảnh Văn thần bí nói, “Luyện đan thuật của nội vây có chút khác biệt so với chúng ta. Nếu tham gia, chúng ta có thể tận mắt chứng kiến họ luyện đan.”

 

“Ồ.” Tư Mã U Nguyệt cứ tưởng hắn kích động vì điều gì, không ngờ chỉ là tò mò về luyện đan thuật. Đáng tiếc, thứ này dù có xem vài lần, chỉ cần không có người chỉ dạy nguyên lý bên trong thì cũng chẳng học được.

 

“Ngươi chỉ ‘ồ’ một tiếng là xong à?” Cảnh Văn rất không hài lòng với phản ứng của Tư Mã U Nguyệt.

 

“Nếu là trước đây, có lẽ ta sẽ đi xem náo nhiệt, nhưng bây giờ, ta cảm thấy chuyện quan trọng nhất là nâng cao thực lực của bản thân.” Tư Mã U Nguyệt nói.

 

“Thực lực có thể từ từ nâng cao, nhưng đại hội luyện đan sư này không phải ngày nào cũng có. Đặc biệt là quy mô lớn như vậy, mấy chục năm chưa chắc đã có một lần.”

 

“Ồ, ta còn nhỏ mà, có thể chờ lần sau đi xem cũng được.” Tư Mã U Nguyệt nói, “Hơn nữa, ta bây giờ là học sinh của học viện, không phải muốn đi là đi được.”

 

“Thiên Phủ học viện cũng sẽ tham gia.” Cảnh Văn nói.

 

Lúc này Tư Mã U Nguyệt mới có chút hứng thú, nàng ngước mắt nhìn hắn, nói: “Ngươi biết cũng nhiều thật.”

 

“Đó là đương nhiên.” Cảnh Văn có chút đắc ý, “Ta không chỉ biết Thiên Phủ học viện lần này sẽ đi, mà còn biết bọn họ trước đây cũng từng tham gia, lại còn thua nữa. Nhưng họ có vẻ rất xem trọng đại hội lần này, e là đã cá cược với ai đó.”

 

Tư Mã U Nguyệt thầm nghĩ, chẳng lẽ đây chính là chuyện mà Viên Thiệu Kiệt muốn mình làm? Bảo nàng đi tham gia, sau đó giành lấy thứ hạng mang về.

 

Nàng càng nghĩ càng thấy có khả năng, nhưng cũng không chắc chắn, vì vậy không biểu lộ ra mặt.

 

“Vậy đại hội tổ chức khi nào?”

 

“Còn một năm nữa.” Cảnh Văn nói, “Cho nên nếu ngươi muốn tham gia, thì phải khỏe lại trong vòng một năm. Đối với luyện đan sư chúng ta, thần thức là quan trọng nhất, nhưng cố tình thần thức bị thương lại là thứ phiền phức nhất để hồi phục, cần thời gian rất dài. Ngươi bị thương nghiêm trọng như vậy, muốn hoàn toàn bình phục e là cũng phải mất một hai năm.”

 

“Chuyện này cũng không vội được.” Tư Mã U Nguyệt đáp.

 

“Nhưng ngươi nói cũng đúng, ngươi bây giờ còn trẻ như vậy, dù có tham gia lần sau thì tuổi tác chắc vẫn nằm trong phạm vi cho phép.” Cảnh Văn an ủi.

 

“Còn có giới hạn tuổi tác nữa à?”

 

“Đương nhiên là có. Đây là quy tắc chung của ngành. Người tham gia đại hội luyện đan có thể ở mọi lứa tuổi, nhưng người dự thi thì chỉ được dưới hai trăm tuổi.” Cảnh Văn nói, “Lần này tuổi của ta vừa đẹp, nếu chờ lần sau nữa thì ta đã quá tuổi rồi.”

 

Tư Mã U Nguyệt nhìn Cảnh Văn từ trên xuống dưới, rồi khẽ buông một câu: “Thì ra ngươi không phải lão yêu quái à!”

 

Lão, lão yêu quái? Trông hắn có già đến thế sao?

 

Tư Mã U Nguyệt nằm trên giường, nghĩ xem chuyện Viên Thiệu Kiệt nói có phải là việc này không, nhưng nghĩ mãi cũng không ra đáp án, nàng đành lười biếng không nghĩ nữa.

 

Lúc này Tiểu Thất từ bên ngoài chạy vào, nàng liền chơi với nó một lát.

 

“Tiểu Thất, hình như ngươi rất sợ Viên hiệu trưởng à?”

 

Tiểu Thất nghe U Nguyệt nhắc tới Viên Thiệu Kiệt, bĩu môi nói: “Ta đánh không lại ông ấy, ông ấy toàn nhốt ta trong phòng tối thôi. Ta không thích phòng tối. Ông ấy còn không cho ta ra khỏi học viện.”

 

Đến bây giờ, một phần thân thể của nó vẫn còn ở trong căn phòng tối đó! Nhưng lời này nó không định nói ra, kẻo U Nguyệt lại thấy nó là quái vật!

 

Nhốt trong phòng tối? Chẳng lẽ vị hiệu trưởng này còn có sở thích ngược đãi trẻ con?

 

Chắc là không phải, sư phụ và sư bá đều chưa từng nói ông ấy có sở thích này. Vậy là đang bảo vệ Tiểu Thất? Chẳng lẽ Tiểu Thất ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm?

 

Tuy nàng không biết Tiểu Thất là gì, nhưng đến cả Viên hiệu trưởng cũng không cho phép nó ra khỏi học viện, xem ra ra ngoài sẽ rất nguy hiểm.

 

Nhưng, tại sao ông ấy lại đồng ý cho Tiểu Thất theo mình ra ngoài?