Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư

Chương 689:



 

 

Tư Mã U Nguyệt một mình vào bếp, định bụng phụ giúp Đỗ Tam Nương, nhân tiện nói rõ suy nghĩ của mình.

 

“Tính tình của Vũ Nhi mấy năm nay quả là bị ta chiều hư rồi,” Đỗ Tam Nương cũng không giận. “Con muốn thử con bé một phen cũng tốt. Việc chúng ta sắp làm cần phải tuyệt đối bí mật, nếu để Tông Chính gia và Âm Dương Cung biết được, hậu quả không phải là thứ chúng ta có thể gánh nổi.”

 

“Cảm ơn người, Tam Nương,” Tư Mã U Nguyệt nói. “Nhưng con tin vào mắt nhìn người của Tam Nương, Tiểu Vũ hiện tại có chút cảm xúc không vui, đợi khi muội ấy giải tỏa xong, con tin rằng sau này muội ấy sẽ trở thành một trợ lực lớn của chúng ta.”

 

“Hy vọng là vậy,” Đỗ Tam Nương thở dài. Mấy năm nay bà không thích tiếp xúc với người ngoài, chỉ cùng Tiểu Vũ nương tựa vào nhau, khiến cho Tiểu Vũ cũng chỉ thích quấn quýt bên mình bà. Trong lòng bà có tâm sự, nên cũng lơ là việc chỉ dạy cho Tiểu Vũ, thành ra tính tình con bé bây giờ có chút ương bướng.

 

Hy vọng lần này có thể uốn nắn lại cho tốt.

 

Khúc Béo và những người khác nhận được tin của Tư Mã U Nguyệt, liền trả phòng rồi tìm đến.

 

Đỗ Tam Nương làm xong điểm tâm thì đi tìm Tiểu Vũ. Không biết bà đã nói gì với cô bé, mà lúc cả đoàn xuất phát, Tiểu Vũ cũng đi theo. Mắt cô bé đỏ hoe, rõ ràng là vừa mới khóc.

 

Nhưng ánh mắt cô bé nhìn Tư Mã U Nguyệt và mọi người đã không còn phẫn hận như trước.

 

Tư Mã U Nguyệt mỉm cười với cô bé. Nếu Đỗ Tam Nương có thể giúp cô bé gỡ bỏ khúc mắc, vậy thì họ cũng đỡ phải mất công thử thách.

 

Nếu không...

 

“Đi thôi, theo lộ trình của Trọng Minh, chúng ta có lẽ phải mất sáu bảy ngày nữa,” nàng nói với mọi người.

 

Họ ra khỏi thành, Tư Mã U Nguyệt gọi Trọng Minh ra, mọi người cùng leo lên rồi bay về phía khu rừng Hắc Ám.

 

Khi Tiểu Vũ nhìn thấy Trọng Minh, trong lòng không khỏi chấn động. Không ngờ nàng lại sở hữu một con siêu thần thú lợi hại như vậy. Nghĩ lại khế ước thú của mình, vẫn là do sư phụ rất vất vả mới kiếm được một con siêu thần thú bậc một.

 

Nghĩ đến sư phụ, cô bé lại nhớ đến những lời sư phụ vừa nói với mình.

 

“U Nguyệt và Phong nhi là người thân của ta, còn con là đứa trẻ ta một tay nuôi lớn. Ta sẽ không vì có họ mà bỏ rơi con. Ta hy vọng con có thể hòa thuận với họ. Sự có mặt của họ không phải là để tranh giành ta với con, mà là để cùng ta yêu thương con. Nhưng nếu con để lòng ghen tị che mờ sự lương thiện của mình, thì không chỉ họ không thích con, mà sư phụ cũng sẽ không cần con nữa. Ta biết con là một đứa trẻ lương thiện, sẽ không làm sư phụ thất vọng, phải không?”

 

Cô bé nhìn bóng lưng của Tư Mã U Nguyệt và Tây Môn Phong, họ thật sự sẽ yêu thương mình sao?

 

Nhưng mà, cô bé vẫn muốn sư phụ là của riêng mình, phải làm sao đây? Trong lòng thật rối bời...

 

“Xem ra chúng ta xuất phát thật là muộn, suốt chặng đường chẳng thấy một ai. Chắc là mọi người đều đã vào sâu trong rừng rồi,” Khúc Béo nhìn trước sau chỉ có mấy người họ, bèn cảm thán.

 

“Dù sao chúng ta cũng đâu phải đi tranh giành Thụy thú, vội làm gì,” Tư Mã U Nguyệt vui vẻ nói.

 

“Mấy người đó cũng đi sao?” Tư Mã U Lân hỏi Bắc Cung Đường.

 

“Đi chứ. Lão đại và lão nhị của họ đến chưa được hai ngày đã đi rồi. Chắc là ôm hy vọng cuối cùng,” Tư Mã U Nguyệt nói.

 

“Lần trước Xích Phong đã bị họ phát hiện, lần này muội còn dùng Xích Phong, không sao chứ?” Tư Mã U Tề có chút lo lắng.

 

“Lần này ta đã đổi sang mấy con cấp cao hơn, không dễ bị phát hiện như vậy đâu,” Tư Mã U Nguyệt nói. “Không chỉ họ, mà bên cạnh những người khác cũng có một vài con Xích Phong đi theo. Tình hình trong rừng hiện giờ thế nào, ta gần như đều nắm rõ.”

 

“Woa, U Nguyệt, sao muội không nói cho bọn ta biết!” Khúc Béo la lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Chuyện này còn cần phải nói sao?” Tư Mã U Nguyệt hỏi lại.

 

Khúc Béo liếc nhìn những người khác, ai nấy đều nhìn hắn với ánh mắt “ngươi đúng là ngốc”, hắn liền oa oa kêu lên: “Được lắm, các người đều biết, chỉ có mình ta không biết, thế này không công bằng!”

 

“Ngươi phải nói là mọi người đều thông minh, chỉ có mình ngươi ngốc thôi,” Ngụy Tử Kỳ cười nói. “U Nguyệt cũng đâu có nói cho bọn ta, chỉ là bọn ta đều đoán được.”

 

“Đoán?” Khúc Béo bị đả kích, sao mình lại không đoán ra nhỉ?

 

Không đúng, không phải mình không đoán được, mà là mình không thèm đoán thôi. Tại sao lại không đoán? Nói cho cùng vẫn là do mình lười động não.

 

Tiểu Vũ yên lặng ngồi bên cạnh Đỗ Tam Nương, nhìn Tư Mã U Nguyệt và mọi người nói chuyện vui vẻ, cảm thấy cách họ ở bên nhau thật kỳ lạ. Ai cũng rất tự nhiên, trông như đang trêu chọc nhau, nhưng thực chất lại vô cùng thân thiết.

 

Nàng đột nhiên có chút hiểu ra lời sư phụ nói.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

“Tam Nương, buổi sáng người có nói gần đây lại đến lúc đi thu tơ tằm, hay là chúng ta đến chỗ linh tằm trước đi,” Tư Mã U Nguyệt hỏi ý kiến Đỗ Tam Nương.

 

“Được.”

 

“Tam Nương chỉ đường cho Tiểu Bằng đi,” Tư Mã U Nguyệt vỗ vỗ lưng Tiểu Bằng, Tiểu Bằng liền đưa mọi người bay về phía lãnh địa của tộc linh tằm.

 

Trên đường đi, Đỗ Tam Nương phổ biến kiến thức về linh tằm cho mọi người.

 

Linh tằm có rất nhiều loại, chất lượng tơ nhả ra cũng khác nhau tùy theo chủng loại. Những loại linh tằm tốt có tuyết tằm, thuý ngọc tằm, huyền ti tằm, v.v. Hiện nay, những loại tốt nhất là cửu chuyển tuyết tằm, liên hoàn tằm, thiên huyền tằm, v.v.

 

Vì cấp bậc của linh tằm khác nhau, nên phẩm cấp của linh bố dệt ra cũng khác nhau, và khả năng phòng ngự của y phục làm từ chúng cũng khác nhau.

 

Mà một con linh tằm một năm nhả tơ còn chưa đủ để dệt thành một cây vải.

 

Ngoài cấp bậc của linh tằm, kỹ thuật dệt vải cũng ảnh hưởng đến phẩm cấp của linh bố. Những điều này họ không hiểu, nên Đỗ Tam Nương chỉ nói lướt qua.

 

“Thảo nào linh bố lại hiếm như vậy, hóa ra lại phiền phức đến thế,” Tư Mã U Minh cảm thán.

 

“Linh bố này nếu có phẩm cấp cao, tác dụng không thua kém gì Linh Khí đâu,” Tư Mã U Nguyệt nói. “Tam Nương, tay nghề dệt vải thêu thùa của người đã rất cao, nếu có thể kiếm được linh tằm hiếm có, thì linh bố người làm ra chắc chắn sẽ rất tuyệt vời.”

 

“Bất kỳ tú nương linh bố nào cũng hy vọng có thể dệt ra linh bố phẩm cấp cao hơn, nhưng những loại linh tằm hiếm có đó đâu phải dễ tìm,” Đỗ Tam Nương tiếc nuối nói.

 

“Nếu đại lục này có, thì vẫn có khả năng gặp được,” Tây Môn Phong nói.

 

“Ta thì từng nghe qua một vài thông tin về linh tằm, nhưng lúc đó không hứng thú nên không để ý lắm. Nhưng ta nhớ họ có nói rằng, ở sâu trong Đoạn Trường Cốc có một loại linh tằm rất hiếm, hình như gọi là cửu chuyển tuyết tằm,” Không Tương Di nói.

 

“Cửu chuyển tuyết tằm ở Đoạn Trường Cốc?” Tư Mã U Nguyệt có chút không tin nổi. “Đoạn Trường Cốc đó là nơi độc trùng đầy rẫy, cửu chuyển tuyết tằm sao có thể ở đó được?”

 

“Không phải là cửu chuyển tuyết tằm đâu,” Đỗ Tam Nương nói. “Loài cửu chuyển tuyết tằm này có điều kiện sống rất khắc nghiệt, cần nơi sạch sẽ, thánh khiết, sẽ không sống ở nơi như Đoạn Trường Cốc. Nếu ở đó thật sự có linh tằm hiếm, e rằng là liên hoàn tằm.”

 

“Tam Nương, liên hoàn tằm trông như thế nào ạ?” Tư Mã U Nguyệt hỏi.

 

“Đặc điểm lớn nhất của liên hoàn tằm là hấp thụ độc tố, chuyển hóa thành linh lực trong cơ thể, rồi truyền linh lực đó vào tơ tằm mà chúng nhả ra hàng ngày.”