Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư

Chương 690: Khai sáng cho Tiểu Vũ



 

 

“Đoạn Trường Cốc chúng ta đã từng đi qua, cho dù có đan dược đặc chế của cốc chúng ta cũng không thể đến gần nơi sâu nhất,” Không Tương Di nói.

 

“Đoạn Trường Cốc được mệnh danh là một trong tam đại độc chướng địa, độc khí bên trong tự nhiên không phải tầm thường,” Đỗ Tam Nương nói. “Nhưng liên hoàn tằm được nuôi dưỡng ở nơi như vậy, phẩm cấp lại càng thượng đẳng.”

 

“Thật sao?” Mắt Tư Mã U Nguyệt sáng lên. “Nếu chúng ta có thể tìm cách vào trong đó, biết đâu có thể tìm được liên hoàn tằm, lấy được tơ liên hoàn. Đến lúc đó, người của chúng ta ai cũng mặc linh y, sẽ oai phong biết mấy.”

 

“Hắc hắc, U Nguyệt, ta muốn hai bộ!” Khúc Béo là người đầu tiên hô lên.

 

“Không có tiền đồ, hai bộ đã thỏa mãn rồi,” Tư Mã U Nguyệt trêu chọc hắn. “Đến lúc đó chúng ta nuôi linh tằm, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”

 

“Thật ra ý này cũng khả thi, trên đại lục tú nương linh bố vẫn không ít,” Đỗ Tam Nương nói. “Nếu có thể chiêu mộ được họ, cũng có thể trở thành một ngành sản xuất sau này.”

 

“Tam Nương hiểu rõ việc này, trước kia ngành linh bố của Tây Môn gia đều do người quản lý,” Tư Mã U Nguyệt nói. “Cũng không biết trong kiếp nạn năm đó, các tú nương trong tộc có trốn thoát được không. Tam Nương, sau này nếu còn tú nương nào sống sót muốn quay về, chúng ta sẽ bảo vệ an toàn cho họ. Nếu họ đã có cuộc sống riêng, chúng ta cũng không cần quấy rầy.”

 

“Được,” Đỗ Tam Nương đáp. “Lúc hay tin gia tộc gặp nạn, ta đã cho họ giải tán, chắc cũng thoát được không ít. Lúc đi họ đều nói về những nơi có thể sẽ đến, sau này chúng ta sẽ đi tìm thử.”

 

“Mối thù sâu như biển m.á.u năm xưa đã khiến cuộc sống hạnh phúc của chúng ta tan thành từng mảnh,” Tư Mã U Nguyệt nói. “Bất kể những người đó có bằng lòng quay về hay không, cũng không cần ép buộc họ. Suy cho cùng, họ không có nghĩa vụ phải cùng chúng ta đối mặt với khó khăn sau này.”

 

“Ừm, họ quả thực không có nghĩa vụ đó,” Đỗ Tam Nương nói. “Tiểu Vũ, việc chúng ta sắp làm con cũng đã nghe rồi, sẽ có rất nhiều nguy hiểm. Nếu con muốn rời đi, sư phụ sẽ sắp xếp ổn thỏa cho cuộc sống sau này của con.”

 

Tiểu Vũ giật mình, vội nắm lấy tay bà, cầu xin: “Sư phụ, người đừng bỏ rơi Vũ Nhi, Vũ Nhi sẽ rất ngoan, sẽ không gây chuyện đâu.”

 

Chẳng lẽ sư phụ vì họ mà không cần mình nữa sao? Nghĩ đến đây, mắt cô bé lập tức ngấn lệ.

 

“Vũ Nhi, sư phụ không phải không cần con, chỉ là việc sư phụ sắp làm rất nguy hiểm, sư phụ không muốn con cũng bị cuốn vào vòng nguy hiểm. Sư phụ hy vọng con có thể sống bình an,” Đỗ Tam Nương vỗ tay cô bé an ủi.

 

Tiểu Vũ không ngừng lắc đầu, nước mắt không kìm được mà rơi xuống. “Sư phụ, Vũ Nhi đã sống hai mươi năm, từ lúc mấy tuổi đã theo sư phụ. Sư phụ ở đâu, Vũ Nhi ở đó. Vũ Nhi không sợ nguy hiểm, sư phụ đừng để Vũ Nhi đi. Được không ạ?”

 

Đỗ Tam Nương có chút do dự, bà cũng không nỡ để Vũ Nhi đi, dù sao cũng đã ở bên mình bao nhiêu năm. Nhưng bà lại cảm thấy những chuyện sắp tới quá đỗi hiểm ác, suy đi tính lại, bà vẫn quyết định để cô bé đi.

 

Tiểu Vũ thấy Đỗ Tam Nương vẫn còn do dự, bèn chuyển ánh mắt sang Tư Mã U Nguyệt, nói: “U Nguyệt, tỷ giúp muội cầu xin sư phụ, đừng đuổi muội đi. Chỉ cần có thể ở lại, bảo muội làm gì cũng được. Muội không so đo gì cả, không cần gì hết, chỉ cần được ở bên sư phụ là đủ rồi.”

 

Tư Mã U Nguyệt thấy trong mắt Tiểu Vũ là sự sợ hãi thật sự, bèn nói với Đỗ Tam Nương: “Tam Nương, nếu Tiểu Vũ không muốn rời đi, người cứ để muội ấy ở lại đi. Chúng con sẽ bảo vệ muội ấy.”

 

“Nhưng mà...”

 

“Giai đoạn đầu hành động của chúng ta đều tiến hành trong bí mật, người và muội ấy cũng sẽ được sắp xếp ở nơi an toàn. Chỉ cần tin tức không bị rò rỉ, sẽ không có chuyện gì. Đợi sau này chúng ta phát triển lớn mạnh, họ muốn làm hại Tiểu Vũ cũng không dễ,” Tư Mã U Nguyệt cười nói. “Tam Nương, năm xưa tam bá mất, Tây Môn gia tan nát, cuộc sống của người chắc cũng không dễ dàng. Dù người đã nuôi lớn muội ấy, nhưng muội ấy cũng đã lấp đầy khoảng trống trong cuộc sống của người. Nếu để muội ấy đi, người chắc chắn cũng sẽ không nỡ. Tam Nương, người đối với Tiểu Vũ rất quan trọng, mà Tiểu Vũ đối với người cũng quan trọng nhất, người hãy để muội ấy ở lại đi.”

 

“Vâng, vâng ạ,” Tiểu Vũ vừa khóc vừa gật đầu, mong chờ nhìn Đỗ Tam Nương.

 

Đỗ Tam Nương do dự một lúc rồi mới đáp: “Vậy được rồi, con cứ ở bên cạnh ta. Con phải luôn đi theo ta, tuyệt đối không được hành động một mình.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Vâng, con sẽ không đâu. Con hứa,” lần này Tiểu Vũ đã nín khóc mỉm cười.

 

Đỗ Tam Nương lấy khăn tay ra lau nước mắt cho cô bé: “Lớn thế này rồi mà còn khóc nhè. Bao nhiêu người nhìn, coi chừng bị chê cười đó.”

 

Tiểu Vũ lấy khăn tay che mặt, có chút ngại ngùng.

 

“Tam Nương, Tiểu Vũ là đồ đệ của người, thì tự nhiên cũng là muội muội của con. Cả đám chúng con chỉ có mấy cô gái, chúng con thương muội ấy còn không hết, sao lại chê cười được,” Khúc Béo cười nói.

 

“Đúng vậy, ở đây chỉ có U Nguyệt, Bắc Cung và Tiểu Thất là con gái, còn lại đều là con trai. Giờ có thêm Tiểu Vũ, mọi người tự nhiên sẽ xem muội ấy như em gái,” Tư Mã U Nhạc cũng phụ họa.

 

“Ta cũng thấy có một cô em gái rất tốt,” Tây Môn Phong nói.

 

Chị gái và em gái, cảm giác chắc là khác nhau.

 

Thực ra mọi người đều biết suy nghĩ của Tiểu Vũ mấy ngày nay. Nhưng bao năm qua họ đã tiếp xúc với không ít người, Tiểu Vũ tuy nhất thời chưa nghĩ thông, nhưng tính tình quả thực không xấu, thậm chí có phần đơn thuần, nếu không đã chẳng thể hiện hết cảm xúc ra mặt để mọi người thấy.

 

Một cô nương đơn thuần như vậy, chỉ cần nghĩ thông suốt, cũng sẽ được mọi người yêu mến.

 

Tiểu Vũ nghe họ nói vậy, thầm nghĩ lời sư phụ nói quả không sai, họ không phải đến để tranh giành sư phụ với mình, mà ở cùng họ, ngược lại còn được họ bảo vệ.

 

Nghĩ đến những suy tính nhỏ nhen của mình, cô bé nhất thời có chút xấu hổ, mình không nên ghen tị với họ.

 

Khi đã nghĩ thông, cô bé nhìn thấy Đỗ Tam Nương cười với U Nguyệt và mọi người cũng không còn thấy khó chịu nữa.

 

Đỗ Tam Nương hiểu rõ đồ đệ của mình, nhìn ánh mắt của cô bé là biết cô bé đã thật sự nghĩ thông, trong lòng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Tuy bà đã đồng ý cho Tiểu Vũ ở lại bên cạnh, nhưng nếu cô bé cứ mãi không nghĩ thông, bà cũng không dám để cô bé ở lại lâu. Nếu không thật tâm thật ý ở cùng mọi người, biết đâu sau này còn làm hỏng việc, không tốt cho cả cô bé và mọi người.

 

May mà, may mà...

 

Năm sáu ngày sau, họ đã vào đến phạm vi khu rừng Hắc Ám. Tiểu Bằng đưa mọi người đến nơi ở của linh tằm trước.

 

Đỗ Tam Nương nghĩ rằng đã lâu không đến thu tơ tằm, chắc hẳn sẽ có rất nhiều. Nhưng khi đến nơi quen thuộc, bà lại phát hiện không có bóng dáng một con linh tằm nào.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

“Sư phụ, linh tằm đi đâu hết rồi?” Tiểu Vũ đã theo Đỗ Tam Nương đến đây hai lần, trước kia nơi này đâu đâu cũng là linh tằm, tơ nhả ra đều để trong hồ nước, nhưng bây giờ lại chẳng thấy một con nào.

 

“Có khi nào bị những người đến trước bắt đi rồi không?” Tư Mã U Nhiên hỏi.

 

“Nơi này không có dấu vết bị phá hoại, chắc là không phải. Ta thử liên lạc với chúng xem sao.”

 

Nói xong, bà lấy ra một chiếc còi nhỏ, nhẹ nhàng thổi hai tiếng.