Chị gái lập tức bênh vực bố: “Bà cô không thể nói như vậy. Hôm nay chúng cháu đến cũng là vì tình thân, muốn bàn thêm về hợp tác.”
“Tuy bà đã nghỉ hưu, nhưng Đường Nguyệt mới chỉ vào xã hội hai năm, còn rất nhiều chặng đường dài phía trước. Để em ấy có thêm chỗ dựa thì có gì không tốt?”
Bà cô cười khẩy hai tiếng: “Quả thật, toàn dựa vào cái miệng. Gia đình các người đáng tin cậy đến mức nào chứ?”
Nói xong, bà nhìn về phía tôi.
Tôi hiểu ý: “Dì Trần, gọi bảo vệ, tiễn khách.”
Tối hôm đó, tôi buồn chán lướt video, thấy chị gái xuất hiện trong phòng livestream của công ty bố, nên dừng lại một chút.
Chị gái có thái độ kiêu ngạo, thường xuyên tương tác với người dẫn chương trình một cách hời hợt.
Khi giới thiệu sản phẩm, chị không nhớ nổi cả lời, ánh mắt cứ liếc sang bên cạnh.
Một khán giả hỏi chị về màu son, chị cũng đẩy cho người dẫn chương trình.
Thái độ của chị khiến khán giả không hài lòng, ngay lập tức đặt câu hỏi: “Đồ đạc đắt như vậy, mà người dẫn chương trình còn mặt mày khó chịu, có thật là muốn bán hàng không?”
Chị gái lập tức bị chọc giận.
“Cái thứ hàng mấy trăm bạc còn chê đắt, có bao giờ nghĩ đến vấn đề ở chính mình chưa? Kiếm được có mấy đồng, đương nhiên nhìn cái gì cũng thấy đắt!”
Vừa nói xong, người dẫn chương trình bên cạnh đã sững sờ. Phản hồi từ khán giả lập tức tràn ngập màn hình.
Chị gái thì không thèm để tâm, tiếp tục một mình đấu khẩu với hàng triệu netizen: “Những thương hiệu lớn bán rẻ hơn chúng tôi? Nhưng chúng tôi là hàng nội địa, các người bỏ chút tiền ra ủng hộ hàng nội địa chẳng phải rất đáng sao?”
“Cảm thấy không xứng với giá này? Chính các người mới là kẻ không xứng đáng với những món đồ có giá đó!”
“Người bình thường kiếm tiền không dễ như tôi à? Có khi nào là do các người không cố gắng không?”
“Còn tôi thì phải đóng phim, còn phải bán hàng, khó khăn hơn các người nhiều lắm nhé!”
Người dẫn chương trình đã vài lần cố gắng ngăn cản, nhưng đều không chen vào được.
Cho đến khi có người giơ điện thoại lên: “Chị Tâm Tâm, điện thoại của Chủ tịch Lý.”
Chị mới rời khỏi màn hình.
Chuyện này nhanh chóng lan truyền trên mạng và ngay lập tức bị các phương tiện truyền thông chỉ trích. Bố tôi và chị gái tự mình ra ngoài xin lỗi, lời lẽ hạ thấp, nước mắt ngắn nước mắt dài. Nhưng mọi người không chấp nhận, liên tục chế giễu chị gái diễn xuất tốt, đi đúng hướng. Bố tôi đã đầu tư rất nhiều vào các cửa hàng trực tiếp trên toàn quốc, dự định chờ bộ phim mới của chị phát sóng để thu hoạch một đợt. Nhưng bây giờ không chỉ những gian hàng cũ vắng vẻ mà hàng tồn kho cũng đang đối mặt với nguy cơ ế ẩm.
Mở cửa hàng còn lâu mới được.
Những thương hiệu khác mà chị gái làm người đại diện cũng bị ảnh hưởng.
Không chỉ bị trả hàng liên tiếp, mà còn bị hiểu lầm là cùng công ty với bố tôi, chịu đựng bạo lực mạng không đáng có.
Công ty của bố tôi liên tục thua lỗ, cổ phiếu liên tục giảm giá.
Trong khi đó, chị gái gánh khoản phạt hợp đồng lớn, không có việc làm, không lâu sau đã đăng một tấm “giấy chẩn đoán trầm cảm” lên mạng xã hội.
11
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hai tháng sau khi sự việc xảy ra, bố mẹ và chị gái tôi lại đến nhà.
Nhưng lần này, họ không mang theo quà cáp.
“Mợ ơi, lần này thực sự chỉ có mợ mới giúp được gia đình chúng cháu thôi! Chỉ cần mợ đồng ý giúp, mợ bảo cháu làm gì cũng được ạ!”
Chị tôi đứng bên cạnh lặng lẽ lau nước mắt, gương mặt đã không còn lớp trang điểm tỉ mỉ, nét tiều tụy hiện rõ.
Thấy bà cô không động lòng, bố tôi đá chị một cái. Chị ấy đau đớn quỳ xuống, bố tôi cũng quỳ theo trước mặt bà.
“Mợ ơi, chỉ cần mợ ra tay giúp, đừng nói là quỳ xuống, cháu còn dập đầu nữa...”
“Kiến Hoa!” Mẹ tôi vội vàng lên tiếng. Bà vội rút từ túi xách ra một chiếc hộp, đưa vào tay tôi: “Nguyệt Nguyệt, đây là chiếc nhẫn con thiết kế, mẹ đã lén mua lại. Mỗi khi mẹ nhìn thấy nó, mẹ như nhìn thấy con vậy.”
“Nhưng nếu đến bước cuối cùng, thì mẹ cũng đành phải mang nó đi trả nợ thôi. Nguyệt Nguyệt, con làm ơn đi, mẹ muốn giữ lại chiếc nhẫn này, được không?”
Chiếc nhẫn đúng là tác phẩm của tôi.
Nhưng mà…
“Giờ mới nói những điều này, bà không thấy là đã quá muộn rồi sao?”
Mẹ tôi lắc đầu, gương mặt đầy nước mắt: “Từ nhỏ, mẹ không có ai nghĩ cho mẹ, mẹ chỉ có thể tự lo cho bản thân mình. Đúng là mẹ có ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho mình mà không quan tâm đến cảm xúc của con. Mẹ xin lỗi con, những năm qua mẹ thực sự rất nhớ con!”
Bố tôi quỳ gối đến bên tôi: “Nguyệt Nguyệt, bố mẹ chưa bao giờ để con phải chịu đói chịu rét. Con không thể vì ân tình bao năm đó mà thấy c.h.ế.t không cứu sao!”
Bà vừa rút thuốc vừa hỏi: “Có cứu không?”
Tôi lắc đầu: “Ông ta từng nói, dù ông ta có c.h.ế.t thì cũng không cần con đến chịu tang."
“Nguyệt Nguyệt!”
Tôi nhìn thẳng vào mắt bố mình: “Nhưng nếu ông đã nói có ân với tôi, thì chúng ta dứt khoát tính cho xong ân oán đi.”
“Nhà cửa và xe cộ đứng tên bố chắc chắn sẽ bị đem đi trả nợ, đến lúc đó bố mẹ cũng không thể ở lại Yến Thành được nữa.”
“Vé máy bay về quê tính giá vé đầy đủ, còn nhà cửa thì lấy tiêu chuẩn hai phòng một phòng khách, thuê trong một năm.”
“Bây giờ tính rõ ràng, tôi sẽ chuyển tiền cho ông, từ đó ân oán giữa chúng ta xem như chấm dứt. Nếu ông không đồng ý, vậy thì cứ để món nợ này treo mãi đi.”
Bố tôi mấy lần muốn nói nhưng lại thôi.
Cuối cùng, ông ta nhỏ giọng đáp: “Đồng ý, đồng ý…”
Họ đến làm loạn một trận, khiến tôi cảm thấy bức bối không yên.
Sau khi họ đi, tôi không nhịn được đứng dậy mở hết các cửa sổ.
“Nguyệt Nguyệt.”
Bà cô đột nhiên lên tiếng.
“Bà cảm thấy hơi lạnh, con đóng cửa lại đi.”
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Tôi vội trở lại ghế sofa, sờ trán bà: “Nắng lớn thế này sao lại lạnh được ạ? Bà còn thấy khó chịu ở đâu không?”