Bão Tuyết Chẳng Cản Nổi Bước Chân Tôi

Chương 9



Nụ cười bình thản của bà làm lòng tôi chùng xuống.

Chúng tôi luôn rất ăn ý với nhau.

Nhưng lần này, tôi vô cùng mong mình đã đoán sai.

Bà nắm tay tôi dẫn vào phòng làm việc, từ ngăn kéo lấy ra một tờ kết quả kiểm tra.

Ung thư v.ú giai đoạn cuối.

Hai tay tôi run rẩy, cổ họng như bị nghẹn lại.

Tôi cố gắng lắm mới cất được tiếng: “Có thể chữa được, nhất định chữa được.”

Bà cô thản nhiên mở hộp thuốc lá: “Bà già này sống bảy mấy năm rồi, thiếu gì mấy năm nữa.”

Tôi giật lấy hộp thuốc.

“Biết mình bị bệnh mà còn hút thuốc, bà không thể làm người ta bớt lo được sao?”

Bà mặc kệ tôi, quay người mở tủ rượu bên cạnh.

Tôi lại định giật lấy, nhưng bà đã đoán trước được.

“Chỉ còn một ít cuối cùng, vừa đủ cho hai chúng ta mỗi người một ly.”

Tôi cầm ly rượu mà không tài nào uống nổi, còn bà cô thì thưởng thức một cách ngon lành.

“Đã nghĩ xong tên thương hiệu chưa?”

“Diệc Hành.”

“Đời người như hành trình ngược dòng, bà cũng chỉ là khách qua đường thôi. Quyển sách bà tặng, con đọc không tệ đâu.”

Bà cô nhẹ nhàng cụng ly với tôi, uống cạn nửa ly rượu còn lại.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

12

Chúng tôi vẫn sống như thường lệ.

Chỉ là mỗi đêm, tôi đều đến ngủ cùng bà cô. Số lần bà thức dậy vào ban đêm ngày càng nhiều, và cơn nghiện t.h.u.ố.c lá cũng trở nên nặng hơn. Thỉnh thoảng, bà còn gặp ác mộng, khẽ gọi tên ông họ của tôi, khóc thút thít như một đứa trẻ.

Từ nhỏ đến lớn, bà đã cho tôi xem vô số món quà mà cậu tặng bà. Bà nhớ rõ từng năm tháng và khung cảnh lúc nhận quà, nhưng chưa bao giờ kể cho tôi nghe câu chuyện của bà và ông họ.

Khi tôi không kìm được mà hỏi, bà luôn thản nhiên xua tôi đi: “Thích nghe chuyện thì tự tìm một cuốn tiểu thuyết mà đọc.”

Sau này, khi lớn lên, tôi hiểu được thoáng đau thương trong mắt bà, nên không còn ép bà nhớ lại những ký ức đó nữa.

Một đêm khuya khác, bà cô ngồi dậy và đi vào phòng làm việc, mở cuốn sách tập hợp các bài thơ trên bàn. Cuốn này giấy đã mềm mại, ngả vàng, cũ hơn hẳn so với cuốn bà tặng tôi. Bên trong có một tấm ảnh của ông họ khi còn trẻ. Bà nhìn tấm ảnh một lúc rồi từ từ mở lời: “Bà chưa từng đi học, không biết chữ. Ông họ của con là người đã từng chút một dạy bà.”

“Ông ấy đã tặng bà một cuốn Hồng Lâu Mộng. Lúc nào rảnh, bà đều ngồi trên bờ ruộng từ từ đọc nó.”

“Có chỗ nào không hiểu, bà lại hỏi ông ấy.”

“Sau này, những cuốn sách đó đều bị coi là sách độc, cấm đọc. Họ tìm thấy sách trong nhà bà và kéo bà ra phê phán.”

“Họ còn phê phán cả ngoại hình và cách ăn mặc của bà.”

“Bà mặc chiếc váy do tự tay mình may, bẩm sinh đã có dáng vẻ này, nhưng họ cứ khăng khăng nói bà là hồ ly tinh biến thành, nói bà là yêu quái nên sách bà đọc cũng độc hại.”

“Bố của ông họ con nhận được tin báo trước, liền sớm đốt hết sách trong nhà.”

“Kết quả là mẹ con vì ghét họ không cho bà ấy học, nên lén giấu một cuốn rồi tố cáo ông.”

“Cả gia đình không còn cách nào khác, đành phải cắt đứt quan hệ với ông họ.”

“Nghĩ lại mà buồn cười, nhờ chuyện đó mà khi bà và ông ấy kết hôn, cũng không ai ngăn cản.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Ngay khi trận hỗn loạn kết thúc, bố mẹ của ông họ con lần lượt qua đời, bà trở thành người duy nhất mà ông ấy bận lòng trên thế giới này.”

“Sau này ông ấy thi đỗ đại học và lên thành phố, tốt nghiệp rồi cuối cùng cũng đưa bà lên cùng. Quyển thơ này là món quà sinh nhật ông tặng bà năm đó.”

“Sau đó, ông từ bỏ công việc và hai chúng ta cùng đến Yến Thành lập nghiệp. Vừa đúng lúc cơ hội đến, nói là phất lên chỉ sau một đêm cũng không sai.”

“Ông bà tranh thủ làm ăn, sống hết mình trong suốt hai mươi năm.”

“Năm sau khi ông họ con qua đời, bà về quê một chuyến. Xử lý ngôi nhà cũ chỉ là chuyện phụ, chủ yếu là để quyên góp cho trường học trong làng.”

“Bà không cần quảng bá gì cả nên không cho họ công khai, chỉ cần công việc được làm đến nơi đến chốn là được.”

“Mặc dù sau này ông bà sống rất khá, nhưng cả đời ông bà không có con.”

“Vì ông bà rất bi quan về thế giới này, không đủ dũng khí để sinh con, để nó phải đối mặt với mấy chục năm đầy bất trắc phía trước.”

“Nhưng ông bà vẫn sống hết mình, vì dù sao, đã đến rồi thì phải sống.”

Tôi cố gắng kìm nén không để bật khóc, lặng lẽ nghe bà nói hết.

Khi bà dựa vào mép bàn đứng dậy, tôi vội vàng đỡ bà.

Bà cô nắm chặt tấm ảnh trong tay, từng bước một quay lại giường nằm xuống.

Trong tấm ảnh đã phai màu, ông họ mặc một bộ vest xám, dựa vào chiếc xe, đôi mắt dài hẹp nhìn thẳng vào ống kính, miệng nở một nụ cười, tràn đầy sức sống.

Những lúc bà cô nhìn tôi, tôi biết chắc trong đầu bà tràn ngập ký ức về tuổi trẻ rực lửa ấy, như một ly rượu mạnh.

Bà chắp tay đặt bức ảnh trước ngực.

Rồi mỉm cười nhắm mắt lại, không nói thêm một lời nào nữa.

Câu chuyện ấy, chính là lời tạm biệt dành cho tôi.

Bà đã sớm chuẩn bị sẵn hậu sự.

Bà để lại cổ phần công ty và căn nhà này cho tôi.

Còn lại, bà dặn tôi quyên góp hết cho các trường học ở vùng núi trên khắp cả nước.

Mỗi năm tôi đều dành thời gian đến tận nơi khảo sát, dựa vào từng hoàn cảnh mà phân bổ tiền hợp lý, rồi nhờ người chuyên trách giám sát việc thực hiện.

Đến mùa đông năm thứ năm sau khi bà qua đời, tôi lại đến ngôi làng nhỏ này, quyên tặng cho trường một lô thiết bị đa phương tiện.

Tòa nhà giảng dạy mà dì đã quyên tặng trước kia vừa được sơn sửa lại, không còn dấu vết cũ, tươi mới như cuộc đời của những đứa trẻ nơi đây.

Khi ra khỏi trường, tuyết bắt đầu rơi dày hơn, phủ kín dấu chân tôi để lại lúc đến.

Tôi chợt nhớ đến năm ấy, khi tôi tập đi theo bước chân của bà trong con ngõ nhỏ, trong lòng vô cùng mong ngóng được trưởng thành.

Giờ đây, cuối cùng tôi đã trở thành con người mà mình hằng mong đợi, chỉ là không còn bà bên cạnh.

Nhưng tôi đã sống như bà.

Dù sau này có bão tuyết thế nào, tôi vẫn sẽ ngẩng cao đầu mà tiến bước.

- Hết -

💖👋 Bộ này cũng hay nè:

Sau khi em trai ra đời, tôi bị ba mẹ bỏ lại cho ông nội.

Sau đó, tôi bị bệnh nặng, mẹ nói: "Chết cũng do số của nó thôi."

May mắn thay, tôi không chết, còn thi đỗ đại học.

Mẹ lại nắm tay tôi, vô cùng ân cần: "Nếu không phải vì mẹ dạy con tự lập từ nhỏ, sao con có được thành công như bây giờ?"

“Chờ Ngày Tường Vi Nở Rộ” trong nhà tui nhennn


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com