Ta không muốn thấy mẫu thân đau khổ như vậy, nhưng lại không biết phải làm sao.
Ta một mình lén chạy đến Phù Dung viện, muốn tìm phụ thân, muốn nói với người rằng, mẫu thân ta chưa bao giờ nghĩ đến việc hại đệ đệ.
Khi ta đi ngang qua hậu hoa viên, ta chợt nghe thấy giọng của di nương Nhàn.
"Dù sao thì tỷ tỷ cũng là phu nhân được rước về bằng kiệu lớn, sao có thể nói hưu là hưu ?"
"Ta là Hầu gia, có gì là không thể? Nàng cứ chờ xem, ta nhất định sẽ hưu nàng ta, sau đó đưa nàng lên làm chính thất."
"Hầu gia đối xử với thiếp thật tốt."
Ta lén lút bước tới, vừa hay nhìn thấy di nương Nhàn dựa vào lòng phụ thân, phụ thân đặt tay lên n.g.ự.c nàng ta.
Hôm nay di nương Nhàn vẫn mặc chiếc áo yếm thêu hoa mẫu đơn.
Ta mơ hồ nhớ ra, có một lần, một di nương khác cũng mặc áo yếm mẫu đơn, bị di nương Nhàn cười nhạo là bắt chước rẻ tiền, rồi đốt chiếc áo yếm đó đi.
Khi ấy, ta đã đoán rằng di nương Nhàn mặc áo yếm mẫu đơn ắt có lý do.
Lúc này, ta nghe phụ thân nói:
"Nàng mười năm không thay đổi khi mặc áo yếm mẫu đơn, tình cảm của chúng ta cũng mười năm không đổi."
Di nương Nhàn nũng nịu:
"Lần đầu tiên thiếp và Hầu gia gặp nhau, lần đầu tiên làm chuyện đó, thiếp cũng mặc áo yếm mẫu đơn. Hầu gia từng nói, thiếp mặc áo yếm mẫu đơn là đẹp nhất."
Phụ thân cười vui vẻ:
"Đúng vậy, c.h.ế.t dưới hoa mẫu đơn làm ma cũng phong lưu. Giữa trời đất, là nơi thích hợp nhất để hoan lạc."
💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!
Ta nghe mà nổi cả da gà, vội vàng rời khỏi đó.
Sau này lớn lên, ta cuối cùng cũng hiểu ra, hai người đó đều dâm đãng và ti tiện, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Khi ta trở về chính viện, mẫu thân ta dường như đã lấy lại bình tĩnh, vẫn giữ vẻ đoan trang, nhã nhặn như thường.
Bà sắp xếp mọi việc trong phủ đâu vào đó.
Đứng ra chủ trì việc nội trợ, đón khách, tiễn khách, bà là một người nữ nhân hiền thục trong mắt rất nhiều người.
Thế nhưng, ta lúc nhỏ không khỏi suy nghĩ.
Làm một người nữ nhân hiền thục, liệu có thực sự tốt không?
Ngày Đông Chí, mẫu thân ta đích thân dẫn chúng ta, mấy đứa trẻ, cùng nhau làm bánh bao.
Thẩm Tri Dao cũng đến.
Mẫu thân không bạc đãi nó, để nó cùng làm với mọi người.
Nó đi đến bên cạnh ta, cầm một miếng vỏ bánh, hỏi:
"Đại tỷ tỷ thích nhân gì?"
Ta đang gói một chiếc bánh nhân hẹ và trứng, tiện miệng đáp:
"Hẹ và trứng."
Nói xong, Thẩm Tri Dao cũng gói nhân hẹ và trứng.
Một lúc sau, nó đột nhiên toàn thân co giật, ngã xuống đất.
Mẫu thân ta hoảng hốt sai người đi mời đại phu, rồi mấy nha hoàn cùng nhau khiêng nó về phòng.
Đại phu nói, Thẩm Tri Dao bị dị ứng với hẹ, may mà cứu chữa kịp thời nên mới giữ được mạng sống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta nhớ Thẩm Tri Dao đã từng ăn hẹ, sao trước đây không sao cả?
Đại phu lại nói, hẹ nấu chín thì không sao, hẹ sống mới bị dị ứng.
Vì chuyện này, mẫu thân ta day dứt, áy náy một thời gian dài.
Phụ thân và tổ mẫu trách mắng bà, bà cam chịu.
Di nương Nhàn oán trách bà bằng lời nói, lén lút chửi rủa bà, bà đều nhẫn nhịn.
Nhưng ta không muốn thấy mẫu thân như vậy.
Ta cũng áy náy, luôn nghĩ, nếu hôm đó ta không nói là nhân hẹ thì tốt rồi.
Ta đến thăm Thẩm Tri Dao, hy vọng cơ thể nó khỏe hơn, như vậy ta có thể trở về nói với mẫu thân, để bà yên tâm hơn.
Nhưng, ta đã thấy gì?
Thẩm Tri Dao cầm một nắm hẹ sống trong tay, đắc ý khoe rằng âm mưu của nó đã thành công, cười nói tối nay muốn ăn hẹ và trứng.
Di nương Nhàn khen nó làm rất tốt.
Hóa ra, nó giả vờ.
Ngày làm bánh bao đó, dù ta nói nhân gì, nó cũng sẽ "dị ứng", cũng sẽ "suýt mất mạng".
"Đại tiểu thư, sao người lại đứng ở đây?"
Một nha hoàn của Phù Dung viện thấy ta.
Ta đi đến, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào nắm hẹ trong tay Thẩm Tri Dao.
Di nương Nhàn khinh miệt cười khẩy:
"Ai da, bị đại tiểu thư phát hiện rồi."
Thẩm Tri Dao lắc lắc nắm hẹ trong tay, vênh váo với ta:
"Thẩm Tri Ngôn, cho dù ngươi có nói ra, thì ai sẽ tin ngươi chứ?"
Vừa dứt lời, nó đột nhiên vứt nắm hẹ đi, lộ ra vẻ mặt như sắp khóc.
Nó lao vào người phía sau ta, khóc lóc tố cáo:
"Cha, tỷ tỷ cầm hẹ đến cho con."
Ta quay đầu lại nhìn.
Một cái tát bất ngờ giáng xuống nửa bên mặt ta.
Đau đến tê dại, tai ù đi.
Ta dùng mu bàn tay lau khóe miệng, là máu.
Nhưng dù đã đánh ta đến mức này, phụ thân vẫn không nguôi giận.
Cả khuôn mặt người méo mó.
Người giận dữ trừng mắt nhìn ta, như thể muốn xé xác ta ra thành ngàn mảnh.
Ta sợ hãi bỏ chạy.
Ta, một đứa trẻ mới mười tuổi, không biết phải làm sao, chỉ biết chạy về phía mẫu thân.
Chốn bình yên của ta.
Chỉ cần có mẫu thân ở đó, ta sẽ không sợ nữa.