Báo Xuân Huy: Lời Báo Thù Của Nữ Nhi

Chương 4



Mẫu thân ta thấy ta trong bộ dạng ấy, lòng đau như cắt.

Bà vội vàng sai người đi mời đại phu, sai người mang nước và khăn đến.

💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!

"Đau không con?"

Khi bà hỏi ta, giọng nói run run.

"Đau ạ."

Nước mắt ta tuôn ra như suối.

Trước mặt mẫu thân, ta có thể khóc một cách thỏa thích.

Đại phu đến bôi thuốc cho ta.

Ta ngừng khóc, bình tâm trở lại.

Mẫu thân hỏi ta, chuyện gì đã xảy ra?

Ta kể lại cho bà nghe tất cả mọi chuyện.

Bà nói, bà tin ta.

Bà dỗ dành ta đi nghỉ, mãi đến khi ta chìm vào giấc ngủ mới rời đi.

Khi ta tỉnh dậy, trời đã sáng hôm sau. Tỷ tỷ Hồng Ngọc, người bên cạnh mẫu thân, đang ngồi cạnh giường ta.

Đôi mắt nàng đỏ hoe, như thể đã thức trắng đêm, hoặc là đã khóc.

"Hồng Ngọc tỷ tỷ, sao tỷ lại ở đây?"

"Đại tiểu thư tỉnh rồi, Hồng Ngọc xin hầu hạ người dậy."

Nàng quay lưng đi, lén lút lau nước mắt.

Ta đã nhận ra.

"Mẫu thân đâu rồi?"

"Hồng Ngọc tỷ tỷ không nói, ta sẽ tự mình đi tìm bà."

Hồng Ngọc tỷ tỷ ngăn ta lại, dưới sự truy hỏi dồn dập của ta, nàng mới nói cho ta biết, mẫu thân ta đã qua đời.

Ta như bị sét đánh ngang tai, toàn thân vô lực ngã quỵ, nỗi đau từ tim trào dâng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sao có thể?

Hồng Ngọc tỷ tỷ nói, sau khi ta ngủ, mẫu thân đã đi tìm phụ thân để đòi công bằng cho ta.

Bọn họ đã cãi nhau trong thư phòng.

Sau đó, phụ thân mở cửa, bảo quản gia đuổi Hồng Ngọc tỷ tỷ và tất cả mọi người ra khỏi thư phòng.

Mẫu thân ta đã không trở về chính viện cả đêm. Cho đến sáng nay, t.h.i t.h.ể của bà được tìm thấy bên bờ sông.

Phụ thân nói, mẫu thân ta vì suýt hại c.h.ế.t thứ nữ, cảm thấy hổ thẹn, nên đã nhảy sông tự vẫn.

Tổ mẫu nói, để giữ thể diện cho Bắc Uy Hầu phủ, phải loan tin ra ngoài rằng mẫu thân ta mất vì bệnh.

Thế nhưng, cái c.h.ế.t của mẫu thân, ngay cả một đứa trẻ như ta cũng có thể đoán ra.

Không còn mẫu thân, ta chẳng sợ gì nữa. Cùng lắm là đi xuống suối vàng để đuổi kịp bà.

Ta la hét, khóc lóc, đòi lại công bằng cho mẫu thân.

Phụ thân ta giơ tay lên, định đánh ta một lần nữa. Ta kịp thời né tránh, hằn học trừng mắt nhìn người.

Người lớn tiếng dọa sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t đứa nữ nhi bất hiếu này.

Tổ mẫu đứng ra dàn xếp, phạt ta một mình ở lại linh đường, canh giữ linh cữu cho mẫu thân. Bà không cho phép bất kỳ ai mang đồ ăn cho ta, muốn bỏ đói ta hai ngày.

Ta vừa lạnh, vừa đói, vừa mệt.

Nửa đêm, Thẩm Tri Dao bưng một đĩa bánh bao đi vào linh đường.

Nó vừa ăn vừa nói trước mặt ta:

 "Bánh bao nhân hẹ và trứng thật ngon. Đại tỷ tỷ có đói không? Trước mặt tỷ cũng có đồ ăn đấy."

Trước mặt ta, là những món đồ cúng tế mẫu thân.

Thẩm Tri Dao cười rạng rỡ.

"Đại tỷ tỷ, người biết không? Từ khi còn rất nhỏ, ta đã ghen tị và đố kỵ với người rồi. Rõ ràng chúng ta cùng một cha, cùng một ông ngoại, tại sao người là đích, ta lại là thứ?"

"Nhưng, sau này ta cũng sẽ là đích nữ. Những gì người có, ta sẽ có tất. Những gì người không có, ví dụ như mẫu thân, như sự yêu thương của cha, ta cũng có."

Thật là tốt!

Có chúng ở đó, ta càng phải sống sót.