Sau khi mẫu thân ta được an táng, Bắc Uy Hầu đã vội vàng đưa di nương Nhàn lên làm chính thất.
Đối với Trấn Quốc Công phủ mà nói, Hầu phu nhân của Bắc Uy Hầu vẫn là người xuất thân từ phủ của họ, thế là đủ.
Tỷ tỷ chết, muội muội kế thừa, hợp tình hợp lý biết bao.
Kể từ đó, vị dì ruột của ta cuối cùng cũng từ thiếp thất trở thành chính thất phu nhân.
Nàng ta đã trở thành kế mẫu của ta.
Chỉ một chữ "hiếu" thôi, cũng đủ để đè bẹp ta.
Hơn nữa, ta mới chỉ mười tuổi.
Hồng Ngọc tỷ tỷ khuyên ta:
"Đại tiểu thư, sau này phải cố gắng lấy lòng lão thái quân, cầu xin sự che chở của bà. Phải tránh xa Hầu gia và di nương Nhàn..."
"Không đúng, là phu nhân. Không được gọi nàng ta là di nương nữa. Ngoài ra, cũng phải tránh xa nhị tiểu thư và tiểu thiếu gia, cố gắng lẩn tránh họ."
"Đại tiểu thư, sống sót mới là điều quan trọng nhất. Dù là vì tiên phu nhân, người cũng phải sống tiếp, sau này tìm cho mình một mối hôn sự tốt, một nơi nương tựa tốt."
Ta mắt đỏ hoe, tùy tiện gật đầu.
Nhưng, những lời của Hồng Ngọc tỷ tỷ, nghe sao cũng giống như di ngôn vậy.
Nàng còn đưa cho ta một miếng ngọc bội và nửa chiếc chìa khóa.
Nàng nói, đây là những vật quý giá nhất của mẫu thân ta, bảo ta hãy lặng lẽ cất đi.
Ta càng hoảng loạn, càng lo lắng hơn.
Ta thấp thỏm bất an hỏi:
"Hồng Ngọc tỷ tỷ, tỷ sẽ ở lại bên cạnh ta, đúng không?"
Hồng Ngọc tỷ tỷ mỉm cười:
"Ta là nha hoàn của tiên phu nhân, sau khi tiên phu nhân qua đời, phải nghe theo sự sắp xếp của kế phu nhân."
Ta nhớ lại lời mẫu thân từng nói:
"Nhưng, Hồng Ngọc tỷ tỷ, ta nhớ mẫu thân từng nói, giấy bán thân của tỷ đã được trả lại rồi mà?"
"Đại tiểu thư nhớ nhầm rồi. Đại tiểu thư đừng lo lắng, dù ta ở đâu, ta cũng sẽ luôn nghĩ về người, cầu phúc cho người."
Tuy nhiên, kể từ đó, ta không bao giờ gặp lại Hồng Ngọc tỷ tỷ nữa.
Ta lén lút sai người đi dò hỏi.
Có người nói Hồng Ngọc tỷ tỷ đã được gia đình chuộc về, cũng có người nói nàng ta vì nhớ chủ cũ mà tự sát c.h.ế.t theo.
Ta không tin lời nào cả.
Trên bàn tiệc gia đình, di nương Nhàn vô cùng đắc ý.
Nàng ta cuối cùng đã trở thành chính thất phu nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tổ mẫu khen ngợi nàng ta:
"Họ Chu làm rất tốt."
Trước đây mẫu thân ta làm tốt hơn, nhưng tổ mẫu chưa bao giờ khen ngợi công khai, chỉ coi đó là điều hiển nhiên.
Bây giờ, dù tổ mẫu thật lòng chấp nhận di nương Nhàn, hay là muốn gia đình hòa thuận, thì bà cũng đã công nhận di nương Nhàn.
Cả nhà hòa thuận, vui vẻ.
Còn ta, là người lạc lõng.
Giống như một người ngoài.
Nhìn những khuôn mặt tươi cười trước mắt, lòng ta càng thêm hận thù.
Sự tồn tại của mẫu thân ta, giống như bị xóa sổ hoàn toàn.
Những người được gọi là gia đình này, còn ai nhớ đến mẫu thân ta nữa?
Họ không nhớ, ta sẽ giúp họ nhớ.
"Tổ mẫu, trước đây người cũng gọi mẫu thân con là họ Chu, bây giờ gọi dì nhỏ cũng là họ Chu, không phân biệt được rồi."
Tổ mẫu do dự một lát:
"Vậy thì gọi là họ Chu nhỏ đi."
Mặt của Chu nhỏ ngay lập tức sa sầm, đáy mắt toát lên sự độc ác, cười lạnh với ta.
Ta cong môi, đáp trả nàng ta.
Hồng Ngọc tỷ tỷ nói có một câu không đúng, ta tránh xa những người như Chu nhỏ chẳng ích gì.
Ta và chúng, mối thù sâu đậm, không c.h.ế.t không ngừng.
Trên đời này, ta không còn gì để mất, ta không sợ bất kỳ ai.
Gần như chỉ sau một đêm, ta ép mình phải trưởng thành.
Ta chọn ra những người tin cậy từ những người tùy tùng của mẫu thân, bảo họ nghĩ mưu, bảo họ làm việc cho ta.
Ta gửi một phong thư cho ngoại tổ mẫu.
Ngày hôm sau, ngoại tổ mẫu đã sai người đến đón ta đến Trấn Quốc Công phủ chơi.
Bà ôm ta khóc một trận.
Bà mắng Chu nhỏ, mắng mẫu thân ruột của nàng ta, mắng hai mẹ con họ đều giống nhau, đều là những hồ ly tinh độc ác.
💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!
Ta nói với ngoại tổ mẫu, còn nên mắng cả Trấn Quốc Công và Bắc Uy Hầu nữa.
Ta hận tất cả bọn họ.
Chỉ mắng thôi thì chưa đủ.
Mẫu thân ta vốn sợ cô đơn, ta muốn đưa bọn họ xuống bầu bạn với bà.