Bắt Diễn Theo Truyện? Xin Lỗi, Nhà Ta Là Chính Truyện

Chương 13



14.

Cha trong thân phận nguyên chủ là một vị hoàng đế đúng không? Mà còn là một ông vua gần bốn mươi tuổi cơ đấy.



Ngay cả nữ chính — người hiện giờ là thái hậu — mà tên chó hoàng đế còn dám cưỡng ép, thì thử hỏi cái độ “háo sắc” và “dám làm” nó đến cỡ nào.

Một người đàn ông vừa to gan vừa có m.á.u dê như vậy… bảo là “sạch sẽ”, thì... tự cảm nhận đi nha.



Quả thật cũng đúng như vậy.

Tuy không dám lập hậu vì sợ uy quyền của Cửu Thiên Tuế, nhưng hậu cung thì đầy rẫy phi tần mỹ nữ.



Ấy vậy mà suốt bao năm… không hề có con cái.

À không, vẫn có một hoàng tử.

Chỉ là năm đó triều đình rối ren, đứa trẻ ấy bị thất lạc.

Sau này mới được tìm về và nhận lại tổ tông.



Sao ta biết được?

Tại vì truyện gốc viết vậy mà.



Vị hoàng tử lưu lạc dân gian ấy cũng thích nữ chính, là nam phụ số ba trong truyện.



Cha ta, người hiện giờ là hoàng đế hiện thân, cực kỳ không vừa mắt với thân phận “ngựa giống” của nguyên chủ.

Dù rằng ngay sau khi xuyên đến, ông đã lập tức giải tán hết hậu cung.



Mẹ thì cạn lời, nói thẳng:

“Nhà mình xuyên không cả đám đã đủ điên rồ rồi, giờ còn phải sống sót là may, anh còn chê cái gì nữa?

“Triều đại nhà Thanh cũng sụp rồi nhé anh ơi.”

“Đến khi anh thành thằng bất lực như con trai mình đi, thì xem anh có còn chê nữa không.”



Cha: “…”



Mẹ lúc này chẳng buồn cảm thán nữa, chỉ nghĩ thầm: Còn cái hệ thống c.h.ế.t tiệt nào đó nói rằng con gái bà phải đi theo đúng cốt truyện mới có thể sống sót và trở lại hiện đại.



Chưa bàn đến chuyện giờ cốt truyện đã nát bét như bánh tráng bị ngâm nước…

Nhưng nếu thật sự đi theo nguyên tác ấy à?

Kết cục của vị hoàng đế trong truyện là gì? - Bị lăng trì đến chết.



Thôi khỏi quay lại hiện đại cũng được.

Dù sao cái hoàng tử kia là con của cẩu hoàng đế, chứ có phải con của chồng bà đâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



15.

Cha mẹ đã dốc hết sức đi tìm ông nội.

Nhưng ông thì chưa tìm thấy, mà hoàng tử của vị hoàng đế nguyên bản thì lại được tìm ra rồi.



Cha mẹ: “……”



Hóa ra năm đó, Thuần phi của hoàng đế từng bí mật để lại một dấu hiệu đặc biệt sau lưng hoàng tử.

Đúng lúc thủ lĩnh cấm quân lại biết chuyện này.

Thế rồi, vị hoàng tử sống lang bạt ngoài dân gian, ăn mặc rách rưới, tình cờ bị thủ lĩnh cấm quân thấy được dấu vết kia lúc thay áo.



Nghi ngờ nổi lên, hắn lập tức tóm người về tắm rửa sạch sẽ.

Ai ngờ rửa xong nhìn kỹ, ôi trời ơi, gương mặt này - giống hoàng đế thời trẻ ít nhất 5-6 phần!

Thế là... tìm thấy rồi đấy.



Khi hoàng tử được đưa về, cả nhà chúng ta cũng đang có mặt ở hoàng cung.

Cha mẹ đang thay phiên phê tấu chương.



Còn Phó Thừa — ngoài việc vừa yêu đương với nữ chính vừa xử lý quốc sự, thì sở thích lớn nhất mỗi ngày là sang tìm ba để đấu trí, không thì kéo bạn trai ta chơi cờ.

Hai người đánh cờ cân tài cân sức.

Còn ta thì ngồi bên luyện viết chữ bằng bút lông. Anh trai học theo, kết quả đen nhẻm cả tay vì mực.



Đúng lúc đó, thủ lĩnh cấm quân dẫn một thiếu niên tuấn tú bước vào.

Hắn còn đang định mở miệng bẩm báo thì thiếu niên kia đã mắt đỏ hoe, trừng trừng nhìn chằm chằm vào cha.



Bỗng nhiên tên đó nhào lên!



Cha còn chưa kịp phản ứng, đã bị cậu ta ôm chặt lấy áo long bào, gào khóc vang vọng:



“Con trai! Cuối cùng ta cũng tìm thấy con rồi! Ta sắp c.h.ế.t đói rồi hu hu hu!”



Cung nữ – thị vệ: “???”



📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Thủ lĩnh cấm quân: “???”



Cả nhà ta: “……”



Thủ lĩnh cấm quân trong khoảnh khắc đó chỉ muốn tự vả.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com