Bắt Diễn Theo Truyện? Xin Lỗi, Nhà Ta Là Chính Truyện

Chương 14



Cái quái gì vậy?! Hoàng đế mới là cha ngươi!!

Không gọi “phụ hoàng” thì thôi, còn gọi hoàng đế là “cha” kiểu dân gian?!



Phản trời à?!

Ngươi là phản trời phải không?!

Chán sống rồi chắc?!



Cha ta cúi đầu liếc mắt nhìn hoàng tử một cái, bình thản lên tiếng:

“Ra ngoài hết đi.”



Thủ lĩnh cấm quân và toàn bộ cung nhân vội vàng lui ra ngoài như ong vỡ tổ.



Ta thì xách cổ thiếu niên đang bám lấy long bào kia dậy.

Thiếu niên quăng vẻ đáng thương sang một bên, vùng vẫy giãy ra, trừng mắt nhìn ta tức giận.



Trong khoảnh khắc đó, ta bỗng thấy gương mặt này quen cực kỳ.

Nét mặt, thần thái y chang cái ông già râu bạc hay mắng ta mỗi lần trễ ăn ở nhà.



Ta nhịn không được hỏi nhỏ:

“Ông nội phải ông không?”



Anh trai ló đầu ra, cẩn thận đánh giá:

“Lão già, là ông đấy à?”



Thiếu niên gầm lên:

“Thẩm Tích Ninh! Mau thả ta xuống!

Thẩm Ứng Hồi! Cái gì mà ‘lão già’?! Ta là ông nội các ngươi đấy! Biết tôn trọng trưởng bối không hả?!”



Phó Thừa: “……”



Lâm Dịch bình tĩnh như không, hạ thêm một quân cờ, mỉm cười:

“Cửu Thiên Tuế, anh thua rồi.”



Phó Thừa chẳng để tâm đến thắng thua.

Thứ khiến hắn khiếp sợ là mối quan hệ vô lý hết thuốc chữa của cái gia đình này.

Dù hắn từng chứng kiến đủ loại quái sự trên đời, nhưng cái nhà này đúng là lần đầu gặp kiểu xuyên không cả tổ như vậy.



Hắn lẩm bẩm:

“Nhà các người loạn thật.”



“Thẩm Lâm Kỳ!”

Ông nội – à không, giờ là “hoàng tử” bực bội hét lên:

“Sao hả?! Thấy ta trẻ ra rồi là không muốn nhận ta nữa đúng không?!”



Cha ta vẫn bình tĩnh, giọng thong thả:

“Nhưng bây giờ, trong thế giới này, người là con trai của trẫm.

Có phải nên gọi trẫm một tiếng ‘phụ hoàng’ trước đã?”



Ta: “…”

Xong luôn, Cha cũng bắt đầu không bình thường rồi.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cả đám còn lại: “……”



Thiếu niên ông nội: hóa đá tại chỗ.



16.

“Các ngươi nói cái gì cơ? Ta... ta xuyên thành con trai của Thẩm Lâm Kỳ á?!”

Ông nội… à nhầm, thiếu niên mặt mày tái mét, như thể sét đánh ngang tai.



Ta nhìn ông với ánh mắt đầy thương cảm:

“Phải rồi đó, ông nội.”



Ta và Lâm Dịch còn suýt nữa thành anh em ruột cơ mà.

Ông từ vai “cha” tụt thẳng xuống vai “con”, thế cũng... hợp logic mà, ha?



Ta thắc mắc:

“Chẳng phải thủ lĩnh cấm quân đã nói với ông rồi sao? Rằng ông là hoàng tử lưu lạc ngoài dân gian.”



Ông nội gãi đầu:

“Nói rồi. Nhưng mà vừa nhìn thấy cha tụi bây, kích động quá nên quên béng.”



Ta: “…”

“Mà rõ ràng, tụi mình đâu có ai trông giống với lúc còn ở hiện đại đâu nhỉ?”



Ông nội lườm cái rõ dài:

“Ý mày là con trai ta, ta còn không nhận ra hả?!”



Cha khoanh tay, thản nhiên đáp:

“Thời thế thay đổi rồi. Vậy thì... hoàng tử của trẫm, bây giờ có thể gọi trẫm là ‘phụ hoàng’ được chưa?”



Mặt ông nội chuyển sang màu xanh lét:

“Thẩm Lâm Kỳ, đồ khốn! Ta mới là cha ngươi! Làm vua rồi thì coi trời bằng vung hả?!”



Anh trai ta:

“Ông ơi, mắng vua thì có thể bị tru di cửu tộc đó nha.”



Tất cả: “…”



Ta cười giả lả:

“Thế thì tụi mình trong đây không ai thoát được đâu. Cả nhà dắt nhau ‘bay màu’ sạch.”



Anh trai nhà ta đúng là đẹp nhưng cũng ngu hết phần thiên hạ.



Phó Thừa không hiểu mô tê gì:

“Chuyện này thì liên quan gì đến ta?”



Ta liếc anh ta một cái đầy ẩn ý:

“Bạch Cẩm là thái hậu, còn cha ta là hoàng đế, theo danh nghĩa thì bà ấy là ‘mẫu hậu’ của cha ta.

Mà hình như anh với bà ấy có quan hệ mờ ám thì phải?”

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^



“Dĩ nhiên, anh cũng có thể chối. Nếu chối thì… sẽ không tính vào hàng cửu tộc nhà ta đâu.”



Phó Thừa: “…” 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com