Thẩm Ứng Hồi hoàn toàn không biết đường đến tẩm cung của hoàng đế, nên dứt khoát ngồi kiệu, để cung nhân đưa đi cho nhanh.
Vừa mở cửa ra, cậu liền thấy "hoàng đế" trong bộ long bào đang chăm chú đọc sách dưới ánh nến.
Cả triều đình giờ đây đều bị Phó Thừa nắm giữ, mọi tấu chương đều được đưa đến tay hắn xem trước. Sau khi hắn phê xong, mới lọc ra vài bản "không quan trọng" để chuyển cho vị hoàng đế bù nhìn "xem cho có".
Cha cậu — tức Thẩm Lâm Kỳ — trông có vẻ đã thích nghi rất tốt.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Thấy cậu đến, ông chỉ nhẹ nhàng vẫy tay một cái, đám cung nữ và thái giám đang hầu hạ liền đồng loạt cúi đầu, lặng lẽ rút ra ngoài. Người cuối cùng còn nhẹ nhàng khép cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại hai cha con.
Thẩm Ứng Hồi không chịu nổi nữa, lao tới ôm chầm lấy tay cha, giọng run rẩy cầu cứu:
“Cha! Cha ơi, cứu con với, cứu con đi mà!”
Trán Thẩm Lâm Kỳ giật gân, giọng lạnh băng:
“Đứng nghiêm.”
Thẩm Ứng Hồi phản xạ có điều kiện, sống nhiều năm dưới cái bóng uy nghiêm của ông mà lập tức thả tay ra, đứng nghiêm tắp tắp.
Khuôn mặt xinh đẹp đến yêu nghiệt giờ đây nở nụ cười nịnh nọt rõ rệt.
Thẩm Lâm Kỳ: “…”
Ông nhớ lại ký ức của vị vua bù nhìn trong truyện: vị Cửu Thiên Tuế lạnh lùng, tàn độc, đẹp đến mức khiến người khác run sợ khi nhìn.
Quay sang nhìn cậu con trai mình đang nhăn nhó như khỉ ăn gừng… Thật sự cảm thấy như đang sống trong hai thế giới khác nhau.
Thẩm Ứng Hồi ấm ức:
“Cha, tại sao tụi mình lại rơi vào thế giới này chứ? Mẹ đâu rồi? Ông nội đâu? Em gái với Lâm Dịch đâu rồi?”
Cha liếc mắt nhìn cậu:
“Con quên rồi à? Máy bay tụi mình bị rơi mà.”
Cả nhà xuyên chung một gói. Quá đỉnh rồi còn gì.
Thẩm Ứng Hồi lắp bắp:
“Vậy... giờ mình phải làm gì?”
Cha cậu vẫn thản nhiên:
“Không sao. Ngồi chờ người ta tự mò tới là được.”
Thẩm Ứng Hồi ngơ ngác:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Hả???”
Cha nhếch môi cười như không cười:
“Với cái trò mất mặt mà con vừa bày ra sáng nay ở triều đình ấy à… Cả triều ai mà chẳng thấy 'Cửu Thiên Tuế' quyền khuynh thiên hạ lại quỳ gối gọi hoàng đế là 'cha'?
Tin tức này giờ chắc đã bay khắp kinh thành rồi. Người như con, đầu óc ngắn ngủn, phá tan cốt truyện rõ ràng như thế… Nếu tụi nó không tìm ra được gia đình mình thì còn tìm ai?”
Thẩm Ứng Hồi: “……”
Thẩm Lâm Kỳ hít sâu, nghiêm túc nói tiếp:
“Còn nữa, cái người đang chiếm giữ thân thể nguyên bản của con hiện tại chính là Lễ Bộ Thị Lang. Nên con làm ơn đừng nói nhiều, đừng bày hết cảm xúc lên mặt!”
Thẩm Ứng Hồi rùng mình:
“Cha… cha nói gì cơ? Cái tên Phó Thừa đó… vẫn còn tồn tại trong thế giới này à?”
Thẩm Lâm Kỳ nhìn đứa con trai run như cầy sấy, đành bất đắc dĩ ôm đầu thở dài.
Ông bắt đầu phân tích lại toàn bộ cốt truyện, từng nhân vật, từng thế lực, chỉ tay dạy con phải ứng phó thế nào, xử lý thuộc hạ của Phó Thừa ra sao…
Thẩm Ứng Hồi thì ngồi nghe với gương mặt hoang mang, mù mờ, tràn đầy sợ hãi và thiếu tự tin:
“Cha… con làm không được đâu…”
Thẩm Lâm Kỳ nhìn cậu con trai giống như mãi mãi không chịu lớn.
Sau một lúc im lặng, ông bỗng trầm giọng, nghiêm túc nói:
“Ứng Hồi, con người rồi sẽ phải trưởng thành. Cha mẹ không thể mãi mãi ở bên con.”
“Phó Thừa — nam chính — vẫn còn tồn tại, hắn là một người có sức cuốn hút rất mạnh. Chỉ cần hắn muốn, hắn có thể dễ dàng triệu hồi toàn bộ thuộc hạ về bên mình.”
“Con cũng thấy rồi đó. Nữ chính sau khi trọng sinh căm hận ta — vị hoàng đế bù nhìn này đến tận xương tủy. Mà bản thân ta hiện giờ không có bất kỳ quyền lực nào. Nếu không nhanh chóng thay đổi tình thế…”
Thẩm Ứng Hồi hoảng hốt bịt miệng cha:
“Đừng nói nữa, cha!”
Cha gạt tay cậu ra, vẫn bình thản mỉm cười, nói ra bốn chữ:
“Lăng trì xử tử.”
Đem chính cái c.h.ế.t của mình ra làm đòn tâm lý. Lại còn là kiểu c.h.ế.t tàn nhẫn nhất.
Không thể không nói, rất hiệu quả.
Thẩm Ứng Hồi tuy là một kẻ ăn chơi lêu lổng, đầu óc có hạn. Nhưng nếu đụng đến người thân, đặc biệt là người cha mà cậu luôn kính trọng và yêu quý thì cậu sẽ không bao giờ trốn tránh.
Ánh mắt cậu dần trở nên kiên định, thấp giọng lẩm bẩm: