Bắt Diễn Theo Truyện? Xin Lỗi, Nhà Ta Là Chính Truyện

Chương 5



5.

Ta phun một ngụm nước ra ngoài:

“Ngươi nói gì? Sáng nay lâm triều, Cửu Thiên Tuế quỳ xuống trước hoàng đế, còn gọi một tiếng ‘cha’?!”



Nha hoàn Lan Linh cúi đầu đáp:

“Tiểu thư, chuyện đúng là như vậy.”



Đây là trò đùa từ địa ngục sao?



Dựa vào cái tính điên cuồng và âm hiểm của nam chính trong nguyên tác, nếu hắn rút kiếm giữa triều đình, một nhát c.h.é.m đầu tên hoàng đế kia, ta cũng chẳng lấy làm lạ.



Quỳ xuống?

Gọi cha?

Ngươi kể ngược rồi đúng không?

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^



Đợi cho đám hạ nhân lui ra, Lâm Dịch tự tay pha trà, đưa ta một chén:

“Xem ra cha và anh trai của em cũng đã xuất hiện trong thế giới này rồi.”



Ta nhận lấy chén trà, nhưng thực chẳng nuốt nổi, đành đặt sang một bên, vẻ mặt rối rắm:

“Đúng là cái kiểu cứ phạm lỗi là lập tức quỳ sụp xuống gọi 'cha ơi cứu con' của anh ta.”



Ta sao lại chẳng thấy bất ngờ.

Nhưng mà một người xuyên thành Cửu Thiên Tuế, một người lại nhập vào thân thể hoàng đế…

Có thể đừng hoang đường đến vậy được không?”



Lâm Dịch nhíu mày, giọng mang theo chút ấm ức:

“Dù có hoang đường cỡ nào cũng chẳng bằng chúng ta.”



Ta im bặt.

Không phản bác nổi.



Hắn gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, giọng trầm xuống:

“Vài ngày tới, anh sẽ nghĩ cách liên lạc với cha và anh trai em. Chuyện lần này đã rộ lên như thế, anh đoán mẹ em cũng sắp xuất hiện thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Ta nghe vậy, chỉ cảm thấy khó nói thành lời:

“Với cái kiểu xuyên không rối rắm thế này, em có linh cảm chẳng lành rằng, thân phận của mẹ cũng sẽ kinh thiên động địa chẳng kém ai đâu.”



Lâm Dịch: “.......”

6.

Huyết Ảnh điện. Tổ chức sát thủ lớn nhất trong giang hồ.



Chỉ cần ngươi trả đủ giá, cho dù là Cửu Thiên Tuế Phó Thừa – kẻ quyền khuynh thiên hạ – bọn họ cũng dám liều mạng ra tay ám sát.



Bên trong đại điện, một nữ tử khoác áo choàng đen, khuôn mặt ẩn sâu dưới vành nón rộng.

Nơi nàng đi qua, các sát thủ khác đều kính cẩn tránh đường.



Không vì điều gì khác, bởi vì nàng chính là sát thủ đứng đầu Huyết Ảnh điện – mật danh Huyền Cơ!

Một khi đã ra tay, chưa từng thất bại!



Lần tiếp theo xuất hiện, nàng đã không còn là sát thủ áo choàng đen nữa, mà khoác lên mình bộ váy lụa màu đào, trang nghiêm thanh nhã như một tiểu thư khuê các xuất thân từ danh môn thế gia.



Diệp Oanh ngồi thản nhiên trong trà lâu, thần sắc lạnh nhạt.

Nàng đã tiếp nhận ký ức của nguyên chủ, dĩ nhiên cũng kế thừa toàn bộ bản lĩnh của đối phương.

Huống hồ, nàng vốn ở hiện đại đã tinh thông cận chiến, có nền tảng vững chắc, giờ vận dụng võ nghệ cổ đại cũng không chút khó khăn.



Chỉ là.... nguyên chủ trước khi c.h.ế.t đã nhận một nhiệm vụ — Ám sát hoàng đế.

Vâng, chính là ám sát vị hoàng đế bù nhìn của Đại Yến triều.



Thế nhưng, chuyện hoang đường xảy ra trong buổi thiết triều hôm qua nay đã lan khắp phố phường.



Diệp Oanh: “…”



Tốt lắm.

Không sai, chính là vị trượng phu bình tĩnh như núi Thái Sơn kia và đứa con trai nhát gan đến phát khóc của ta.

Mà giờ thì ta phải đi g.i.ế.c chồng của mình?

Diệp Oanh chậm rãi vẽ ra một dấu chấm hỏi trong đầu: “?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com