Bắt Diễn Theo Truyện? Xin Lỗi, Nhà Ta Là Chính Truyện

Chương 6



7.

Đêm khuya thanh vắng. Chính là thời khắc Cấm quân lơ là cảnh giác nhất.



Diệp Oanh mặc một bộ dạ hành phục đen bó sát, gần như hoà vào màn đêm.

Nàng nhẹ nhàng lướt qua những mái hiên cung cấm, bước chân không một tiếng động, như u linh phiêu dạt giữa bóng tối.



Bản đồ hoàng cung đã sớm khắc sâu trong tâm trí, nàng tránh xa những nơi canh phòng nghiêm ngặt, né mọi đội tuần tra, lao thẳng về phía tẩm cung của hoàng đế.



Thẩm Lâm Kỳ vừa tiễn xong đứa con trai ngốc nghếch nhà mình.

Thẩm Ứng Hồi căn bản chẳng biết xử lý tấu chương là gì, gom hết đống ấy lại ném cho phụ hoàng, phủi tay bỏ đi một cách dứt khoát.



Thẩm Lâm Kỳ mở một quyển tấu chương ra, đó là tấu chương đã được Cửu Thiên Tuế phê duyệt sẵn.

Nét bút sắc như dao, khí thế trầm hùng, từng nét từng chữ ẩn chứa sát cơ, khí phách lẫm liệt.

Hắn trải giấy tuyên, chấm mực đề bút. Một hàng chữ hiện ra, phong cách hoàn toàn khác hẳn ngay ngắn, tao nhã, bình thản mà điềm đạm, kín đáo không lộ, mà vẫn vững vàng.



Viết một hồi, nét chữ ấy dần dần biến hoá, càng lúc càng giống với nét bút trong tấu chương đã phê.

Nét mực như vẽ sắt khắc bạc, khí thế rồng bay phượng múa, từng đường nét mạnh mẽ hữu lực, từng điểm từng nét như mang theo sát khí xuyên qua mặt giấy.

Viết thêm vài lần, hai nét chữ đã gần như giả mà như thật.



Thẩm Lâm Kỳ hài lòng buông bút, đưa tờ giấy vào lửa đốt sạch, sau đó mới bắt đầu xử lý tấu chương.



Tuy hắn vốn là thương nhân ở hiện đại, nhưng cả nhà đều biết hắn còn là một giáo sư sử học chính hiệu.

Năng lực thế nào, khỏi cần phải nói.



📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Chỉ vài câu đã chỉ ra được điểm yếu trong chính sách một vị đại thần đề xuất, không hề phủ định hoàn toàn, mà khéo léo dẫn hướng để vị quan ấy sửa đổi, khiến nó phù hợp hơn với tình hình quốc gia hiện tại.



Một nhân sự bị hắn thẳng tay bác bỏ bởi tính cách và năng lực người ấy không thích hợp đảm đương chức vụ đang xét bổ nhiệm, thay vào đó, hắn đề xuất một vị trí khác phù hợp hơn.

Lại có thiên tai, quân tình biên cương...



Ngay khi hắn đang toàn tâm toàn ý làm việc, một bóng đen bỗng lướt qua song cửa.

Một luồng gió mảnh lướt qua, ngọn nến trên bàn run lên ba nhịp.

Một bóng người đã đứng ngay bên cạnh hắn.



Thẩm Lâm Kỳ cúi mắt, ở yết hầu đã kề sẵn một lưỡi d.a.o găm sáng loáng.

Hắn ngẩng đầu, đối diện là một nữ sát thủ áo đen che mặt, thần sắc lạnh lùng.

Thẩm Lâm Kỳ khẽ gọi:

“Oanh Oanh.”



Nữ tử kia hơi sững người.

Nàng gỡ khăn che mặt xuống, lộ ra một gương mặt vừa sắc sảo cương nghị, vừa xinh đẹp mĩ lệ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

So với hình dung về thê tử ở hiện đại, khác biệt một trời một vực.



Diệp Oanh thu dao, nhướng mày hỏi:

“Nhanh vậy mà nhận ra ta rồi?”



Thẩm Lâm Kỳ đặt bút xuống, đứng dậy, ánh mắt đầy yêu thương và nhung nhớ:

“Nương tử của ta, sao ta có thể không nhận ra được chứ?”



Diệp Oanh khoanh tay trước ngực, đánh giá gương mặt anh tuấn trầm ổn của hắn không hề có lấy một tia sợ hãi vì bị ám sát.

Tức đến mức không nói nên lời:



“Em vừa gặp tên con trai kia của chúng ta.

Vừa thấy em, nó đã run như cầy sấy, gào to: ‘Nữ hiệp tha mạng!’

Nhìn em cả buổi cũng không nhận ra đây là mẹ nó!”



Tướng công thì rất tốt, nhưng đứa con kia thì nàng thực sự muốn đưa về lò nung rèn lại từ đầu!



Thẩm Lâm Kỳ ung dung nhấp một ngụm trà:

“Ít ra nó cũng không quỳ sụp trước mặt em giữa nơi đông người.”



Diệp Oanh: “… …”



Thẩm Lâm Kỳ kéo nàng ngồi xuống giường, cầm tay nàng, tò mò hỏi:

“Giờ thân phận của em là....?”

Hắn chần chừ rồi thốt ra hai chữ:

“Sát thủ?”



Diệp Oanh gật đầu:

“Chính xác hơn là: sát thủ mang mật danh Huyền Cơ.”



Thẩm Lâm Kỳ nhíu mày:

“Nếu ta nhớ không lầm, Huyền Cơ là đệ nhất sát thủ của Huyết Ảnh điện?”



Diệp Oanh đầy kiêu ngạo:

“Không sai. Vừa mới nhận nhiệm vụ mới: ám sát chó hoàng đế.”



Chó hoàng đế Thẩm Lâm Kỳ: “… …”



Hắn gượng cười:

“Oanh Oanh, ta thấy hình như tội của ta chưa tới mức c.h.ế.t thì phải…”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com