Lúc này Đàm Thu đã đánh đến mù quáng, hai mắt đều là vết nước.
Cảm xúc dồn nén bao nhiêu năm đều bùng phát trong hôm nay, nhưng nghĩ đến nghiêm trọng thế nào, Trần Đức vỗ vai cậu ấy trấn an: “Đã qua hết rồi”.
Cuối cùng Đàm Thu buông nắm đấm ra, lau nước mắt đứng lên: “Cảm ơn, anh Bát Hoang”.
Đàm Thu biết rõ nếu hôm nay không nhờ Trần Đức thì cậu ấy đã bị Lôi Long ném ra ngoài, không thể phát tiết oán giận và cảm xúc kìm nén nhiều năm.
Nếu hôm nay không được phát tiết, từ nay về sau cậu ấy sẽ càng tự ti, không ngầng đầu lên được, thậm chí có thể bị trầm cảm.
“Không cần cảm ơn tôi, chính bản thân cậu đã phá vỡ giới hạn của mình”.
Trần Đức nói: “Mặc dù nhẫn nhịn một chút thì sẽ
sóng yên biển lặng, nhường một bước cũng có thể vươn ra biển lớn”.
“Nhưng nhiều khi nhẫn nhịn sẽ khiến con người biến chất, nhượng bộ càng khiến con người được nước lấn tới”.
“Cậu nhìn đám người này, có thấy thứ gì trong mắt họ không? Là sợ hãi, chính là vì sự phản kháng ngày hôm nay của cậu, họ mới sợ hãi”.
“Âm thầm nhẫn nhịn chỉ khiến họ xem sự sỉ nhục, việc bắt nạt người khác thành thú vui của mình”.
Giọng Trần Đức không cao nhưng lại ần chứa “thế” uy nghiêm, người khác nghe chỉ là một câu đơn giản nhưng với Đàm Thu lại giống như sấm sét nổ ầm ầm bên tai cậu ấy.
Một lúc sau, ánh mắt cậu ấy thay đổi.
Sự tự ti trong đáy mắt biến mất, thay vào đó là sự tự tin.
Tấm lưng hơi gù trở nên thằng tắp.
Đàm Thù đã vượt qua cánh cửa này, tinh thần cả người cậu ấy đều thay đổi đáng kinh ngạc chỉ trong thoáng chốc.
“Anh Bát Hoang, tôi hiểu rồi”.
Những lời Trần Đức nói còn hơn cả mười năm đọc sách, Đàm Thu chỉ cảm thấy đinh tai.
Sự nhẫn nhịn thầm lặng trước đây của cậu ấy đã khiến đám người xem chuyện hôm nay là điều đương nhiên, từ nay về sau cậu ấy phải làm một Đàm Thu khác hẳn lúc trước.
Phải tạm biệt Đàm Thu trong quá khứ.
Cậu ấy không cần người khác công nhận, càng không cần người khác chấp nhận, nếu ngay cả bản thân cũng xem
thường chính mình thì sao người khác có thể xem trọng mình được? Cuối cùng Đàm Thu dừng tay, mọi người kéo Hồ Hải Sinh về, xem xét vết thương cho cậu ta.
“Báo thù, báo thù cho tôi đi Long!”, Hồ Hải Sinh thều thào nói, dù bây giờ trong mắt cậu ta vẫn hiện lên vẻ không tin được: “Cái thằng, thằng vô dụng đó lại dám đánh tôi, shh.
.
” “Yên tâm, tôi sẽ báo thù”, thấy anh em của mình bị đánh thành như vậy, Lôi Long cũng cảm thấy đau gan.
Cơn đau này không phải vì Hồ Hải Sinh bị đánh, mà là thể diện của Lôi Long này.
Hôm nay cậu ta là chủ nhân, là sinh nhật của cậu ta, cũng là tiệc do cậu ta tổ chức, Đàm Thu ra tay đánh Hồ Hải Sinh chính là đang đánh vào mặt cậu ta.
Vừa rồi không đánh lại là vì lo tên nông dân chân đất Đàm Thu này sẽ đánh chết Hồ Hài Sinh, bây giờ cậu ta nhất định phải trả thù này.
Nếu không ngộ nhỡ truyền ra ngoài, sau này bảo cậu ta phải tung hoành làm sao? Lôi Long trấn an Hồ Hải Sinh xong thì
đứng dậy, lạnh nhạt nhìn Đàm Thu: “Đàm Thu, cậu dám đánh anh em của Lôi Long tôi, phá hỏng bữa tiệc của tôi, rất có khí phách đấy.
Thế nhưng cậu nên biết rõ Lôi Long tôi không phải là người dễ chọc”.
“Bây giờ tôi cho cậu một cơ hội quỳ xuống xin lỗi anh em của tôi, may ra tôi sẽ xem như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra”.
“Không quỳ thì thế nào?”, Đàm Thu hung hăng nói: “Vua cũng thua thằng liều, có tin ông đây kéo cậu chết cùng luôn không?” “Kéo tôi chết cùng, cậu nghĩ cậu có tư cách à?” Lôi Long sầm mặt: “Không phải tôi nói chứ, cậu không thể đụng vào một cọng lông của tôi khi ở nơi này đâu”.
Nói rồi cậu ta định lấy điện thoại ra gọi cho giám đốc điều hành của Hoạt Sắc Sinh Hương.