Tiêu Kiến Nhân chạy từ bên ngoài vào: “Anh Long, anh Long, ông chủ của chúng tôi đến rồi! Ông ấy muốn gặp anh, uống với anh vài ly”.
“Sao cơ?”, Lôi Long ngạc nhiên: “Thật ư?” “Đương nhiên, không chỉ có ông chủ Lục mà còn có Phì Tứ, Tứ gia của Thiên Hương Kiều cũng đang ở ngoài, họ nói mạo muội làm phiền thì không hay lắm nên nói tôi vào thông báo trước một tiếng”.
“Tứ gia và ông chủ Lục cùng tới, ha ha”.
Lôi Long đột nhiên bật cười, cảm thấy rất có thể diện.
Ở Thiên Hương Kiều có mấy ai không biết Lục Hoán Kim và Phì Tứ? Hai ông lớn đều đến đây chúc mừng sinh nhật, thật sự là quá nề mặt cậu ta.
“Anh Long lợi hại quá, hai ông lớn đều đích thân tới đây uống rượu cùng anh”.
“Oa, quả nhiên phó chủ tịch Lôi uy danh
lẫy lừng”.
Đám bạn học ra sức nịnh nọt, Tô An Khê càng khoa trương hơn: “Phó chủ tịch Lôi, hay là tha cho hai kẻ này trước đi, ra ngoài gặp hai sếp lớn quan trọng hơn”.
“Hai con kiến này lát nữa bảo ông chủ Lục đuổi ra ngoài chằng phải là xong chuyện sao?” “An Khê nói đúng, mọi người đi theo tôi, tôi đưa mọi người đi gặp ông chủ Lục Hoán Kim của Hoạt Sắc Sinh Hương và nhân vật nổi tiếng ở Thiên Hương Kiều – Phì Tứ”.
Lôi Long đắc ý nói, cậu ta dẫn mọi người đích thân ra ngoài chào đón.
So với Phì Tứ, Lục Hoán Kim thì Trần Đức và Đàm Thu là cái thá gì? Lôi Long có thể xử lý hai người đó bất cứ lúc nào, nhưng hai vị sếp lớn thì không phải lúc nào cũng có thể gặp.
Phì Tứ và Lục Hoán Kim đã đến, mọi người đều rất kích động, ai cũng muốn được ra làm quen với hai vị sếp lớn này.
Trần Đức ngạc nhiên phát hiện Lâm Dao và Tống Ngữ Yên không đi ra ngoài, ngay cả Tô An Khê cũng ở lại trong phòng VIP, vì thế anh tò mò hỏi: “Sao mọi người không ra ngoài xem thử?” “Hai ông già đó thì có gì để xem, còn chằng bằng nhìn hai người.
Đàm Thu, hôm nay cậu làm tốt lắm”, Lâm Dao giơ ngón cái lên với Đàm Thu.
Mặt Đàm Thu thoáng chốc đỏ bừng, đây là lần đầu tiên cậu được bạn học khen, vẻ cứng ngắc khi nãy thoáng chốc bị cuốn đi, cậu ngượng ngùng bào: “Đều do anh Bát Hoang giúp đỡ cả”.
“Trần Bát Hoang, hai người ngoài kia không phải đèn cạn dầu, đặc biệt là Phì Tứ, hắn ta có liên quan đến thế lực ngầm, anh
hãy nhân cơ hội này rời khỏi đây cùng Đàm Thu đi”, ánh mắt Tống Ngữ Yên có hơi lo lắng.
“Bà xã, em đang quan tâm tôi à?” “Quan tâm anh? Hừ, tôi chỉ sợ bị bố mắng thôi”, Tống Ngữ Yên bướng bình nói: “Còn không mau đi đi?” “Yên tâm, tôi sẽ không sao đâu, làm sao tôi nỡ rời xa em chứ?”, Trần Đức bình tĩnh nói: “Hôm nay tôi tới đây là do Phì Tứ mời”.
“Anh?”, Tô An Khê trợn tròn mắt: “Đùa gì vậy, Phì Tứ mời anh tới? Ha ha, khoác lác không cần nghĩ trước luôn”.
Tô An Khê chưa đi ra ngoài là vì đợi Lâm Dao và Tống Ngữ Yên, cô à chẳng thèm đề tâm đến Trần Đức: “Ngữ Yên, đừng lãng phí nước bọt với tên tự kiêu tự đại này nữa.
Đi, chúng ta mau ra ngoài, nếu không sẽ không kịp mất”.
Tô An Khê nửa lôi nửa kéo, cùng Lâm Dao và Tống Ngữ Yên đi ra ngoài.
“Sao Tô An Khê cứ nhằm vào chúng ta thế nhì?”, Đàm Thu cạn lời.
Trần Đức không bình luận gì về Tô An Khê mà chỉ nói với Đàm Thu rằng: “Đồ ăn ở đây rất ngon, cậu có muốn ăn cùng
không?” “Anh Bát Hoang, chúng ta thật sự không đi à?”, Đàm Thu hỏi: “Phì Tứ kia có vẻ không dễ động đến đâu”.
Cậu ấy vẫn chưa biết Hoàng Dương là thuộc hạ của Phì Tứ, chỉ biết người mời Trần Đức đến là người được Hoàng Dương gọi là Tứ gia.
Cậu chưa nghe nói về Phì Tứ bao giờ, nhưng nhìn vẻ mặt của mấy người phía Lôi Long thì biết chắc chắn là một nhân vật lớn.
Nói thật thì cậu cũng không tin những lời Trần Đức vừa nói với Tô An Khê.
Nếu Trần Đức quen được ông chủ lớn như vậy thì sao vẫn ăn mặc giản dį, bình thường thế này? Hơn nữa em gái còn đang ở bệnh viện mà không mời người tới chăm sóc? “Đi cái gì mà đi! Đồ ở đây ngon lắm, không ăn thì phí”.