Văn án
Tôi và bạn trai yêu nhau qua mạng ba năm.
Trong những ngày tháng khó khăn nhất, tôi đều ở bên anh, cùng anh vượt qua từng chút một.
Nhưng ai ngờ vào ngày gặp mặt ngoài đời, tôi lại trở mặt.
Lý do rất đơn giản, người mà tôi đã ở bên suốt ba năm, cũng chính là kẻ từng tham gia bắt nạt tôi.
Về sau.
Tống Thời Nghiễn đem từng việc anh đã làm với tôi, trả lại lên chính bản thân mình, từng món từng món một.
Anh cầu xin tôi tha thứ, cầu xin tôi quay về.
Nhưng trên đời này, làm gì có chuyện đánh người một cái rồi tự đánh mình một cái là có thể bù đắp hết thảy?
…
Chương 1:
Khi Tống Thời Nghiễn dẫn người chặn tôi ở góc tường, thì tôi đang nhắn tin cho một người bạn trên WeChat được ghim ngay trên đầu với tên “Nghiễn Nghiễn bảo bối”.
Từ hành lang, ánh nắng hắt vào căn phòng tối, vừa vặn rơi trên dáng người thanh niên ở vị trí ngoài cùng
Giống như vệt sáng duy nhất len qua khe nứt.
【Hôm nay có chút việc, tối chơi game với anh sau nhé.】
Tin nhắn vừa gửi đi.
Điện thoại của Tống Thời Nghiễn rung một tiếng, ánh mắt lập tức dịu lại.
Anh ghé sát micro, giọng khàn thấp, ôn nhu:
【Không sao đâu ngoan, anh cũng có chút việc. Em bận xong thì tìm anh là được.】
Tôi siết chặt tay, cúi đầu, vừa vặn thấy “Nghiễn Nghiễn bảo bối” gửi đến một tin nhắn thoại.
“Anh Nghiễn?” - cô gái đứng cạnh anh gọi một tiếng.
Tống Thời Nghiễn không đáp, ngón tay vẫn gõ trên màn hình.
Cùng lúc đó, điện thoại tôi vang lên thông báo có tin nhắn mới.
Tôi không trả lời.
Trong phòng, không khí ngưng trệ thoáng chốc.
Chu Nguyệt Nguyệt mấp máy môi, định gọi thêm lần nữa.
Nhưng thanh niên bỗng quay đầu nhìn cô, giọng lạnh lùng:
“Cô muốn làm gì?”
Chu Nguyệt Nguyệt ngẩn ra, ánh mắt của những người còn lại đều dồn hết lên người cô.
Mà tôi thì chỉ nhìn Tống Thời Nghiễn.
Anh đứng ngoài rìa, ánh sáng xuyên từ bên ngoài vào chỉ chiếu sáng nửa khuôn mặt, sáng tối phân rõ, thế mà vẫn đẹp đến mức quá đáng.
Đường nét trước mắt trùng khớp với ảnh chụp tôi từng xem.
Trong thoáng chốc, tôi hoang mang.
Một nửa là Nghiễn Nghiễn của tôi.
Một nửa là Tống Thời Nghiễn.
Sức lực trong tay bỗng chốc buông lỏng.
Không khí lắng đọng trong giây lát.
Ngay khi đó, có một giọng nữ chói tai vang lên, bén ngót như con rắn độc lạnh lẽo quấn chặt lấy cơ thể tôi.
Trong giọng cô ta, ánh lên sự đắc ý gần như ngưng kết thành hình.
“Ra tay.”
“Để cô ta biết, Chu Nguyệt Nguyệt tôi không dễ chọc vào.”
Nắm đấm, cú đá, liên tiếp giáng xuống người tôi.
Đau đớn chồng chất đau đớn.
Uy hiếp, mắng chửi, từng câu từng chữ đ.â.m thẳng vào tai tôi.
Xen lẫn là tiếng cười hả hê của Chu Nguyệt Nguyệt.
Tôi cố gắng vùi chặt mặt vào cánh tay mình.
Không biết bao lâu trôi qua, đến khi tôi mở mắt lần nữa thì bóng người nơi góc tường đã biến mất từ lâu.
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi đã chọc phải Chu Nguyệt Nguyệt.
Mà việc cô ta đáng ghét cũng không phải ngày một ngày hai, cô ta dựa vào việc mình có bạn trai lưu manh nên luôn tác oai tác quái trong trường.
Chiều thứ Tư khi tôi đang xếp hàng trong căn-tin chờ lấy cơm.
Cô ta dẫn theo mấy chị em, bất ngờ xuất hiện, chẳng thèm chào hỏi, ngang nhiên chen vào hàng, chắn ngay trước mặt tôi.
Nếu là bình thường, có lẽ tôi sẽ nhịn, còn nói với cô ta vài câu.
Nhưng hôm đó tôi đói quá.
Sáng quên ăn sáng, đến tiết ba thì bụng đã kêu inh ỏi.
Thế là tôi trực tiếp đẩy cô ta một cái.
Nhưng tôi lại quên mất, sức lực tôi vốn rất mạnh.
Một cái đẩy đó liền khiến cô ta ngã phịch xuống đất.
Tiếng cô ta tiếp đất không hề nhỏ, kéo theo cả khu vực bỗng chốc im phăng phắc.
Mọi ánh mắt trong căn tin đều dồn về phía chúng tôi.
Có lẽ cô ta chưa từng chịu nhục như vậy, gương mặt bỗng đỏ bừng, giống như quả bóng khí căng phồng sắp nổ tung.
Tôi còn chưa kịp mở miệng xin lỗi thì nghe thấy dì bán cơm gọi:
“Em gái, ăn gì đây, đừng lề mề, phía sau còn bao nhiêu người đang chờ.”
Tôi sững người, lập tức quên luôn chuyện Chu Nguyệt Nguyệt còn ngồi dưới đất, quay sang đọc mấy món ăn.
Đợi tôi lấy cơm xong, cô ta đã biến mất.
Nghĩ ngợi một chút, tôi cảm thấy lỗi là do cô ta chen hàng trước, thế thì xem như giữa chúng tôi huề vậy.
Mà hình như chỉ là tôi nghĩ thế thôi.
Chu Nguyệt Nguyệt rõ ràng lại không nghĩ như vậy.
Nếu không, cô ta đã chẳng nhờ bạn thân của bạn trai cô ra tay dằn mặt tôi.
Mà tôi… cũng sẽ không bị chính bạn trai mình dẫn người đến đánh một trận ra trò.
…
Khi trở về ký túc xá, quần áo trên người tôi đã ướt sũng nước bẩn, vừa dơ vừa hôi.
Bạn cùng phòng bịt mũi, ngạc nhiên hỏi:
“Nhiễm Nhiễm, cậu sao thế này?”
“Trên đường lỡ ngã một cái.”
“Ồ…” Cô ấy thở phào, “Vậy mau đi tắm đi.”
Tôi đáp một tiếng, tháo khẩu trang khỏi mặt.
Điện thoại trong túi lại rung lên lần nữa.
【Cục cưng đang làm gì thế?】
【Xong việc chưa vậy?】
【Sao không trả lời anh (ảnh mèo khóc.jpg)】
【Cục cưng???】
【Chờ đợi ngoan ngoãn.jpg】
Tôi không trả lời, chỉ bấm nút khóa màn hình, rồi bước thẳng vào phòng tắm.
…
Tôi và Tống Thời Nghiễn đã yêu nhau qua mạng đã ba năm, nhưng chưa từng gặp mặt.
Lúc mới quen, anh gọi tôi là Lục Nhiễm.
Quen lâu hơn chút, anh gọi tôi Nhiễm Nhiễm.
Rồi sau này khi anh tỏ tình, anh gọi tôi Cục Cưng.
Chúng tôi quen nhau gần ba năm.
Giữa chừng, ông nội anh mất.
Đợt đó chúng tôi gọi cho nhau năm cuộc mỗi ngày, anh kể về ông nội, kể đến giọng khàn lại, có khi còn khóc nghẹn.
Tôi ở bên vừa khóc theo anh vừa an ủi.
Tôi hiểu rõ tuổi thơ của anh, nghe anh nhắc lại những năm tháng đã qua không thể trở lại, những mùa tuổi trẻ mà anh hằng hoài niệm.
Lịch sử tìm kiếm trên trình duyệt của tôi toàn là: “người yêu mất người thân thì an ủi thế nào tốt nhất”.
Có lúc anh gọi cho tôi lúc giữa đêm.